• Latest News

    Tuesday, April 29, 2014

    Nếu mai này ta không yêu nhau nữa

    Một thời gian sau đó, khi mọi thứ đã trở về đúng nhịp, khi tim em đã thôi ngẩn ngơ khi lướt qua anh giữa dòng người vội vã… Em sẽ gọi điện và mời anh đi café như một người bạn tại một quán không quen.

    Nếu mai này ta không yêu nhau nữa

    Anh từng hỏi: Có bao giờ em không yêu anh nữa?

    Em trả lời: Có chứ, cuộc đời này có gì không xảy ra!

    Anh dằn dỗi và giận em toàn nghĩ những điều không may mắn và toàn nói những thứ chẳng tốt lành. Rằng đã tình yêu hai đứa mình mãi mãi không có giây phút ấy.

    Có phải em quá thực tế không anh? Hay cuộc đời này quá nghiệt ngã.

    Em không đủ lãng mạn để tin rằng tình đầu sẽ luôn là tình cuối và trái tim con người mãi không đổi thay. Trên đường đời có bao nhiêu ngã rẽ là bấy nhiêu lần ta phải lựa chọn. Và một mai biết đâu 2 ta chọn về 2 hướng rẽ không có nhau.

    Em không đủ lãng mạn để tin rằng chỉ cần tình yêu đủ vượt qua tất cả. Có những khắc nghiệt trên đời không chỉ tồn tại trong phim ảnh. Bao ngang trái, bất công vẫn bám ríết lấy những đôi chân trần yếu ớt. Và chắc gì tình mình đủ lớn để đi qua tất cả?

    Em không đủ lãng mạn để tin rằng cuộc sống toàn màu hồng, toàn những may mắn và tốt lành… Con người ta cần chuẩn bị để đối diện với cả những điều không mong muốn anh ạ.

    neu-mai-nay-ta-khong-yeu-nhau-nua

    Bởi vậy…

    Nếu một mai anh không còn yêu em nữa, hãy dịu dàng nói với em điều đó… Em đủ tinh tế để nhận ra trong ánh mắt, trong nụ cười và vòng tay anh. Nhưng có lẽ, em cũng như mọi cô gái khác cần một lời nói để bắt đầu cũng như một lời nói để kết thúc. Đừng lẳng lặng ra đi anh nhé, em sẽ tự suy diễn những điều vu vơ.

    Nếu một mai anh không còn yêu em nữa, hãy buông tay và bước đi thật lạnh lùng. Em không chắc mình đủ mạnh mẽ để không níu giữ đôi tay, không ôm riết lấy anh từ phía sau… Em như mọi cô gái khác cũng chống chếnh, chới với khi đã quá quen được đi bên một người.

    Nếu một mai anh không còn yêu em nữa, hãy bước ra khỏi cuộc đời em và làm ơn mang theo cả tình thương, quan tâm và lo lắng. Thứ em cần ở anh là tình yêu và chỉ vậy. Khi tất cả đã tan đi như bong bóng căng đầy, đừng nuôi em trong ảo giác của tình thương hại. Hãy để em được đứng lên bằng đôi chân của mình, không có anh bên cạnh. Những vết thương tự chảy máu rồi tự lành, thời gian kì diệu lắm anh ạ. Đó là thứ duy nhất em cần lúc ấy. Đi qua vết thương chảy máu rồi bưng mủ và hồi sinh, em sẽ thấy mình lớn lên, trưởng thành hơn rất nhiều.

    Nếu một mai anh không còn yêu em nữa, đừng vội vã nhắn tin đòi kết bạn… Khi nào muốn, khi nào thấy thật sự đã vượt qua em sẽ là người làm việc đó anh ạ.

    Nếu một mai anh không còn yêu em nữa và bên anh là một cô gái khác. Ta vô tình chạm mặt nhau trên phố mong anh đừng giới thiệu em như người yêu cũ mà hãy xem em như một người bạn lâu năm, đồng hương hay một cộng sự từng làm việc… Một mối quan hệ không quá thân thiết cũng không quá xa vời.
    Nếu một mai ta không còn chung lối, những kỉ niệm hãy cất vào ngăn khóa, đừng đem ra để níu kéo, để hờn giận hay làm tổn thương nhau… trái tim ấy ta đã từng thử ghép vào tim mình. Vì không kít nên bật khỏi đời nhau… Không ai là người có lỗi, tại sao phải làm đau người khác, làm đau cả chính mình.
    Nếu một mai ta không còn chung lối, ai đó có hỏi là tại sao. Đừng nói với họ ta không hợp bởi hợp hay không do chính anh và em cùng cố gắng. Em sẽ nói vì tình yêu không đủ lớn để níu kéo hai cái tôi khác biệt. Càng ở bên nhau, càng gắn bó càng thấy mình đánh mất bản thân , vì thế mà dừng lại, không vì ai khác, vì chính mình mà thôi.
    Nếu một mai anh hết yêu em, mọi lí lẽ, mọi lời nói... tất cả đều trở nên vô nghĩa. Em sẽ không hỏi quá nhiều vì thế đừng nói quá nhiều anh nhé, thời gian sẽ thay ta làm nốt những điều còn lại.


    … Và một thời gian sau đó, khi mọi thứ đã trở về đúng nhịp, khi tim em đã thôi nhói mỗi khi nghe bài hát anh từng hát, thôi nghẹn ngào khi bước qua quán quen, thôi ngẩn ngơ khi lướt qua anh giữa dòng người vội vã… Em sẽ gọi điện và mời anh đi café như một người bạn tại một quán không quen. Chắc chắn vậy, anh nhé!
    Sưu tầm
    Monday, April 28, 2014

    Những tin nhắn chúc ngủ ngon hay dễ thương

    Catbuivn sưu tầm những tin nhắn chúc ngủ ngon cho người yêu, những tin nhắn chúc ngủ ngon độc đáo, sms chúc ngủ ngon độc, cách nhắn tin chúc ngủ ngon, sms kute chúc ngủ ngon, lời chúc ngủ ngon dành cho người yêu
    Xin chia sẻ đến bạn những mẫu tin nhắn chúc ngủ ngon, tin nhắn chúc ngủ ngon đẹp, tin nhắn chúc ngủ ngon độc, giúp bạn có thể bày tỏ lời yêu thương đến một nửa kia của mình. 
    Một tin nhắn chúc ngủ ngon dành cho ai đó mỗi tối họ sẽ thấy được  yêu thương, một cảm giác ấm áp, lãng mạng, cảm nhận được tình cảm quan tâm của bạn. 
    Những tin nhắn lời chúc ngủ ngon hay dễ thương

    1. Hãy đem tất cả những niềm vui của ngày hôm nay vào giấc ngủ thật ngon để mơ thấy thật nhiều giấc mơ hạnh phúc em nhé...
    2. Ngủ Ngon Nha Vợ ju.ngày Mai anh Kiu Vợ Dậy Hen...... hôm sau C Sẽ ju Vợ Nhìu Hơn Hum Nay .moazzzzz ^^
    3. Đêm nay anh không biết nhắn cho em gì hết ! anh chỉ biết bây giờ anh nhơ em rất nhiều, tuy nơi đây trời mưa và rất lạnh nhưng anh chỉ mong em có giấc ngủ thật ngon & ấm áp trong những giấc mơ...(mơ ve anh nhe!^^)
    4. Chúc người ju bé nhỏ của anh ngủ thật ngoan cho ….. cả thế giới đc yên ^^
    5. Cũng khuya rùi đó em…ko lo đi ngủ đi…. Còn ngồi đó mà đọc tin nhắn ^^! ( nếu nàng trả lời thì xơi thêm 1 câu nữa “ ơ … thế nãy giờ vẫn chưa chịu đi ngủ àh” …^^ )
    6. Chúc em đêm nay gặp thật nhju` ác mộng …. Và anh sẽ hiện ra để cùng em chạy trốn
    7. Ban ngày nhjn` em sao mà xấu thế….. xấu dzã man ….nhưng khi em ngủ nhjn` em rất xinh và Thật đáng ju ….. ngủ đi em … chúc em ngủ ngon….Hjj
    8. Anh nhắn tin cho em….. chỉ mún chúc em ngủ ngon thôi …. Hãy ngủ thật ngon vào em nhé! yo e nhieu.
    9. Chúc em ngủ thật ngon…1 giấc mơ an lành và ấm áp ….. anh sẽ lun ju em …. Mãi mãi ju em ( tin nhắn có giá trị trong 7 ngày …vì tuần sau anh mới nhắn lại … còn tuần này, mỗi tối em cứ lấy ra đọc lại nhé ….. đỡ tốn tiền của 2 chúng mình … Good Night)
    10. Em có bít tại sao tối nào 2 đứa mình cũng cần phải ngủ ko ? vì …. Như thế mới có chúng ta…..hjhj … hẹn em trong mơ ….thiên thần của anh
    11. Nhớ em quá! "Ngủ ngoan nhé, ko được đạp chăn ra đâu, lạnh lắm đấy! Anh ngủ đây
    12. Lạnh quá, ngủ hông được, nhớ em quá nhắn 1 tin cũng là có tội à . Ngủ ngon nhé, đắp chăn cho kín kẻo bị lạnh đấy.
    13. Anh bít giờ này em đã ngủ rồi! anh đã muốn nhắn tin cho em từ rất sớm nhưng anh muốn anh là người cuối cùng chúc em ngủ em!!!hãy ngủ ngon trong vòng tay của anh nhé!!! anh sẽ sưởi ấm cho trái tim em!!! yên tâm ở cạnh anh thì ko thằng nào dám......!!!!! hehehe
    14. Bây giờ là 2h sáng. Em ơi đã ngủ chưa, còn anh giờ này đang say giấc nồng,nhưng bất chợt nhớ em quá nên phải mò dậy kiếm con dê cụ ủa lộn kiếm con dế cụ của anh mà nhắn tin cho em, chúc em ngủ ngon mặc dù lúc 1h45 anh đã chúc rùi. thôi chúc em ngủ ngon lần nữa, anh ngủ đây
    15. Chắc ấy đang ngủ ngon lắm nhỉ. Người ta không ngủ được. Nhớ đằng ấy quá. Mong tới sáng để được gặp ấy quá. Hix. Miss U. Ngu ngon nhé đằng ấy!
    16. Sắp hết một ngày rồi em ạ . Kô biết anh có phải là người cuối cùng nhắn tin cho em kô? Anh nhắn tin để chúc em ngủ ngon trước khi sang ngày mới dù anh biết em còn thức rất khuya
    17. Chúc anh ngủ ngon và mơ những giấc mơ đẹp nhất . . . và 1 ngày mới sẽ đến với anh trong niềm vui và hạnh phúc . yêu anh nhất trên đời ^^"
    18. "ngu ngon nha pe iu cua anh,mai iu em nhat tren doi" ¤sms to cku0txjh¤
    19. Thôi ngủ đi ! anh chúc em ngủ ngon ,tối gặp ác mộng, hihi! trong ác mộng em là một ác nhân ! đang hành hạ một tội nhân là anh đây!hiiii
    20. Chúc ngủ ngon, nhiều ác mộng, trong ác mộng ta sẽ lại gặp nhau và cùng chạy trốn.
    21. Chúc em iêu ngủ ngon, ngủ càng ngon càng tốt .Hjhj
    22. Nằm xuống giường, nhắm mắt vào, đi ngủ đi và đừng có mơ về tớ đấy nhé.
    Sưu tầm

    Hãy để tim em một lần quên anh...

    Nếu ký ức là một viên sỏi, em sẽ cố gắng ném nó thật mạnh xuống sông, để sỏi mãi mãi nằm im dưới đáy...
    Nếu ký ức là một bức tranh, em sẽ tô đen tất cả để không nhìn thấy hình dáng anh trong đó...
    Hãy để tim em một lần quên anh...

    Nhưng đáng tiếc ký ức về anh trong em đựng trong chiếc bình pha lê quá đẹp. Vì thế em không đủ can đảm xóa bỏ tất cả bằng cách đập tan nó. Dù em cố gắng quên, đêm đêm ký ức về anh vẫn vây lấy em, chập chờn trong cả lúc mơ lúc tỉnh. Xóa bỏ bằng cách nào đây? Em không biết! Chiếc bình pha lê em muốn giấu trong góc tâm hồn. Nhiều đêm thức giấc em muốn đập tan tất cả nhưng lại sợ...
    Em để lòng mình nhớ anh như một thói quen. Tập cho mình một thói quen khác lạ: "Nhớ để mà quên". Có những đêm em nhớ anh đến thắt lòng. Nước mắt em đã khô nên nỗi đau xộc thẳng vào tim...Đau rát. Rồi em cũng quen, không phãi quen với việc quên anh mà quen với nỗi đau gặm nhấm tim em từng đêm.
    Có những người đi qua cuộc đời em. Dừng lại. Dang tay đón lấy em. Chờ đợi em. Nhưng trái tim em không biết từ lúc nào đã mất cảm giác. Chai lặng. Từ khi mất anh chăng?
    Có người đã hỏi em: "Làm thế nào để anh đi vào trái tim em đây?". Em cười buồn. Im lặng. Em biết cánh cửa duy nhất vào tim em đã bị hình bóng anh khóa chặt mất rồi. Một năm, hai năm hay nhiều hơn nữa để hình bóng ấy mờ đi trong tim em. Em kiệt sức. Mất phương hướng. Không thề tìm được câu trả lời nữa rồi.
    Em đang cố gắng thay cho mình một trái tim mới. Vì em biết nếu cứ để trái tim này lại mình sẽ không thể quên được anh. Chọn cho mình một con đường khác, một cánh cửa khác, một người khác. Có lẽ thế. Người ấy sẽ bước vào tim em. Yêu em như anh đã từng yêu. Nhưng còn em. Em sẽ làm sao đây nếu trái tim này vẫn đập một nhịp đập khác, vẫn hướng về một nơi nào đó. Vì dù có thay trái tim khác, chọn một cánh cửa khác, để một người khác bước vào thì anh vẫn tồn tại trong em như...một vùng kí ức trong pha lê.
    "...Cám ơn mặt trời đã cho tôi một chiều.
    Cám ơn một chiều đã cho tôi một người.
    Cám ơn một người đã cho tôi một lần biết yêu..."
    Sưu tầm
    Saturday, April 26, 2014

    20 điều người quan tâm mình nhất, sẽ làm

    Người quan tâm em nhất không phải là người em yêu nhất, cũng không phải người sẽ theo em suốt cuộc đời, mà là người để lại cho em những ấn tượng vô cùng đặc biệt.
    20 điều người quan tâm mình nhất, sẽ làm

    20 điều mà người ấy hay làm nhất với em:

    1. Là người không nhắn tin yêu em mỗi ngày nhưng sẽ gọi em dậy đi học mỗi sáng, dặn dò cẩn thận những thứ cần làm và không quên chúc em một ngày tuyệt đẹp.
    2. Là người không thông minh nhất nhưng đủ khả năng trả lời tất tần tật các câu hỏi của em về bài học, cho dù câu hỏi ấy hóc búa mức nào, người này sẵn sàng ngồi hàng giờ ở thư viện để tìm lời giải.
    3. Là người cáu nhặng lên khi em chưa học bài đã đi chơi, sẵn sàng dành hàng giờ để nói cho em về ý nghĩa của việc học. Là người ngồi dạy em cẩn thận những bài em không hiểu rồi thở phào khi em trả lời "Em thuộc hết rồi"
    4. Là người update status của em liên tục nhưng ra vẻ "không biết gì". Thỉnh thoảng nhắn những tin như "Em dạo này cũng ghê gớm nhỉ" để mặc em ngơ ngác nhắn lại "Sao ạ, em không hiểu gì cả".
    5. Là người lắng nghe những rắc rối trẻ con của em. Lắng nghe nhưng luôn im lặng để em tự giải quyết vấn đề của mình. Bởi người này biết cần để em tự trải nghiệm, tự lớn lên, tự vấp ngã.
    6. Là người sẵn sàng bỏ giờ làm khi em gọi điện cầu cứu hay bỏ cả đống việc để ngồi cạnh em khi em suy sụp.
    7. Là người đau đáu suy nghĩ "Vì một người mà hành hạ bản thân có đáng không" khi thấy em thất tình, bỏ ăn bỏ ngủ.
    8. Là người cho em mượn vai khi em buồn, ôm em khi em khóc, an ủi em khi em khó nhọc và giúp đỡ âm thầm mà không để ai hay.
    9. Là người hét ầm lên khi em cắt tóc bởi "tóc em đang đẹp, không được cắt", xót xa nhìn mái tóc em ngày xưa giờ ngắn ngủn, nhìn thấy em cười mà mặt vẫn méo xệch "em thích là được, nhưng anh vẫn thích tóc em ngày xưa hơn".
    10. Là người duy nhất nhận ra áo em rách hay giày em hỏng, dành cả buổi đi shopping mua đồ cho em dù khi tặng thì tỏ vẻ "Không có gì, chỉ tình cờ thấy cái này đẹp nên mua".
    [Bạn biết chưa] 20 điều người quan tâm mình nhất, sẽ làm
    11. Là người nhớ sinh nhật em, dành cả buổi mua quà cho em dù lúc ấy em đang bên người khác.
    12. Là người luôn xuất hiện bên em kịp thời, giải nguy cho em những khi em mắc kẹt hay gặp nguy hiểm.
    13. Là người biết tất cả mọi sở thích lẫn thói quen của em, biết em hay đi ăn ở đâu, có tật xấu gì, nhắc em không được ăn thứ này thứ kia vì "Không tốt cho sức khỏe".
    14. Là người khoe khoang thành tích của em, dù khi bạn bè hỏi "Cô bé này là gì của mày?" thì không trả lời được.
    15. Là người gọi điện cho em khi em đang ở một mình vì "Ngoài trời đang mưa, anh biết em sợ sấm".
    16. Người nhường cho em suất ăn của mình và sẵn sàng mua thêm nếu em nói "Anh ơi em đói".
    17. Người mặc áo cho em khi em lạnh, còn mình chịu rét run.
    18. Người thích xoa đầu em và gọi em là nhóc ngay cả khi em đang học đại học.
    19. Người có thể không quá yêu em, nhưng trong tim luôn cho em vị trí số một.

    20. Người đó có thể là bạn bè, thầy cô, gia đình, có thể là anh trai, anh kết nghĩa, hay... người đặc biệt. Đó có thể không phải là người em yêu nhất, cũng không phải người sẽ theo em suốt cuộc đời, nhưng sẽ để lại những ấn tượng vô cùng đặc biệt...
    Sưu tầm
    Friday, April 25, 2014

    Truyện cười dân gian tổng hợp phần I

    Truyện cười dân gian tổng hợp phần I


    Đánh quân ngũ sách

    Lính huyện đi tuần đêm, bắt được đám đánh tổ tôm. Sáng hôm sau đem lên công đường để tâng công. Quan chưa biết việc gì, cứ bảo nọc ra đánh. Lính cầm roi, hỏi:
    - Bẩm quan đánh bao nhiêu ạ?
    Quang đang dở ngủ dở thức mơ màng đến quân bài đánh cho cụ thượng ù lúc gà gáy, bảo:
    - Ðánh quân ngũ sách!
    ___________________________________________________________________________

    Diêm vương thèm ăn thịt

    Trên dương thế, có một con lợn bị đem ra giết thịt.
    Hồn nó về chầu Diêm vương. Diêm vương hỏi:
    - Nỗi oan ức của nhà ngươi như thế nào, hãy nói rõ đầu đuôi nghe!
    - Dạ, họ bắt tôi làm thịt!
    - Ðược rồi, hãy khai rõ ràng. Họ làm thịt như thế nào?
    - Dạ, trước hết họ trói tôi lại, đè ngửa ra chọc tiết. Xong, họ đổ nước sôi lên mình tôi, cạo lông.
    - Rồi sao nữa!
    - Cạo sạch rồi họ mổ ra, thịt tôi họ xẻ ra từng mảnh, chặt nhỏ bỏ vào nồi. Rồi thì... họ bắc chảo đổ mỡ vào, phi hành cho thơm, thêm muối mắm xào lên. ..
    - Thôi! Thôi... đừng nói nữa mà tao thèm!
    _____________________________________________________________

    Kiện ruồi

    Có một anh thật thà chất phác, nhiều khi thật thà chất phác đến nỗi ngớ ngẩn. Năm nọ đến bữa giỗ cha, anh ta mua thịt, gạo nếp về làm cỗ cúng. Mâm cỗ vừa đặt lên bàn thờ, nén hương chưa kịp thắp thì mấy con ruồi láo xược đã dám bậu lên bát nọ, đĩa kia rồi. Anh ta cho là bầy ruồi vô phép, liền làm đơn đến cửa quan kiện.
    Nghe anh ta phân xử đầu đuôi, quan phán:
    - Từ nay hễ thấy ruồi đậu ta cho phép mày đập.
    Nào ngờ, quan vừa xong, một con ruồi từ đâu bay tới, đậu giữa mặt quan.
    Anh nông dân giang thẳng cánh tay nhè mặt quan "bốp". Bị tát một cái như trời giáng, quan tức quá mà không làm gì được.
    Sưu tầm

    Trả ơn con lợn...

    Trả ơn con lợn...

    Có hai anh kết nghĩa đen sách. Một anh gặp may thi đỗ, ra làm quan, liền trở mặt. Bạn đến thăm nhiều lần, lần nào cũng cho lính ra bảo, khi thì ngài giấc, ngài ngơi, khi thì ngài bận việc công không tiếp.Năm bảy phen nhứ thế, anh này giận lắm.
    Một hôm, anh ta mua một con lợn, quay vàng, để lên mâm bưng tới. Lính lệ vào bẩm, một lát trở ra, niềm nở mời vào. Vào đến nơi, quan chào hỏi cồn vã rồi sai lính lệ mang trầu ra mời. Anh ta cầm lấy miếng trầu, đút vào miệng con lợn, vái nó mấy vái mà rằng.

    - Tao trả ơn mày! Nhờ mày tao mới lại lọt vào đến cửa quan để nhìn lại mặt ban cũ!
    Sưu tầm
    Thursday, April 24, 2014

    Cám ơn bạn là bạn của tôi...

    Những giọt nước mắt của quá khứ hãy để cho nó trôi đi; những cô đơn buồn phiền hãy để tôi giúp bạn xóa sạch; những gì thuộc về bạn, hãy cho tôi được thấu hiểu; và những gì thuộc về tôi, xin cùng bạn sẻ chia… Tôi sẽ xóa, xóa tan những khoảng trống trong tâm hồn bạn bằng hy vọng và tình thương yêu…”

    Cám ơn bạn là bạn của tôi...

    Tôi tự hỏi .. thế nào là một người bạn và thế nào là một tình bạn … Phải chăng .. một người luôn có mặt cạnh ta bất cứ khi nào ta cần đến .. một người luôn cùng ta sẻ chia niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống .. là một người bạn .. và mối chân tình đó .. là tình bạn ? Tình bạn .. dẫu chẳng hề rắc rối và khó định nghĩa như tình yêu .. nhưng để hiểu, cảm nhận và đạt được .. chẳng hề đơn giản ..

    Cuộc sống vốn mang nhiều mối quan hệ tình cảm .. tình mẫu tử, tình quê hương, tình người, … Và … riêng nơi đây .. tôi xin dành trọn để tôn vinh Tình Bạn cùng Những Người Bạn …


    Đã bao giờ .. có một ai đó … làm một điều gì đó cho bạn .. một điều thật dung dị, bình thường nhưng lại khiến bạn ấm lòng, yên tâm và cảm động .. chỉ đơn thuần vì bạn là bạn người ta .. hoặc chỉ đơn thuần vì người ta xem bạn là bạn ? Đã bao giờ … bạn cảm kích trước tấm chân tình của một ai đó .. và bạn rất muốn cho người ta biết .. nhưng không sao thốt được thành lời ? Vậy thì đây .. mảnh đất này là của bạn .. hãy mượn những dòng chữ thay lời cảm tạ gửi đến người đó … Tôi đang chờ để lắng nghe bạn .. lắng nghe .. tình bạn ..
    Sưu tầm
    Wednesday, April 23, 2014

    Gửi cô gái ngốc nghếch của tôi...

    Gửi cô gái ngốc nghếch của tôi...

    Cuộc đời còn dài, những va vấp sẽ còn rất nhiều, nhưng đừng vì thế mà che dấu cảm xúc hay cố tỏ ra mình mạnh mẽ. Hãy sống thật với con người của mình, cô gái nhé!

    Này cô gái ngốc nghếch… 

    Tôi còn nhớ cô có nụ cười trong veo, lấp lánh, lúc nào cũng ríu rít râm ran như con chích chòe, nỗi buồn lớn nhất của cô chỉ là bởi chẳng được đi chơi, và nước mắt rơi chỉ vì hậu đậu tự cắt vào tay mình mà thôi.

    Cô gái ngốc của tôi ơi,
     
    Tôi nhớ lắm cô gái có nụ cười rạng rỡ, ánh mắt tinh nghịch, lúc nào cũng là tâm điểm của mọi cuộc vui, cô mang lại tiếng cười, mang niềm vui đến cho bạn bè, cho người thân, cô chẳng biết dấu diếm cảm xúc, khóc khi buồn và tươi tắn khi vui, cô trẻ con, cô hạnh phúc.
     
    Vậy mà sao giờ đây…
     
    Đứng trước tôi là một cô gái mệt mỏi với nụ cười gượng gạo. Cô vẫn cười vẫn nói, vẫn suốt ngày triền miên trong những cuộc vui bạn bè nhưng sao đôi mắt cô lại mênh mông thế kia.
     
    Cô gái ngốc nghếch của tôi…
     
    Cô học ở đâu cái cách che dấu cảm xúc, tự khoác lên mình chiếc mặt nạ vô hồn rồi lạc long giữa những huyên náo, ồn ào? Cô có thể tự đeo cho mình cái mặt nạ vui tươi nhưng làm sao cô có thể dấu đi đôi mắt buồn, trống rỗng kia được.
     
    Ngốc… cô đang tự đánh mất chính mình đấy, biết không?
     
    Cô đừng ngụy biện. Tôi biết, tôi biết hết chứ, cuộc sống màu hồng của cô đã vỡ vụn, những va vấp, tổn thương, trái tim chẳng còn vẹn nguyên nhưng cô không thể vịn vào đấy để trốn chạy con người của mình được, cô có biết điều bất hạnh nhất là việc không còn là chính mình nữa không?
      
    Cô ngốc của tôi ơi!
     
    Tôi biết đây là quãng thời gian thật tồi tệ với cô, có quá nhiều chuyện không vui cứ đến cùng một lúc đang khiến cô dần gục ngã. Cô mạnh mẽ, cô bướng bỉnh, cô kiên cường một mình chịu đựng, nhưng cô có biết cô chẳng phải trẻ con, nhưng cũng chưa đủ chín chắn và trưởng thành, cô không phải là badman để có thể tự gánh vác được mọi chuyện.
     
    Ơ kìa, cô ngốc cô đang khóc đấy ư?
     
    Ừ, thì cô hãy khóc đi, khóc thật to lên, đừng kìm ném, hãy để nước mắt xóa đi cái vỏ bọc dày cộp trên gương mặt kia, đôi mắt cô có thể sưng húp lên, nhưng đấy là đôi mắt có cảm xúc. 
     
    Cô gái ngốc của tôi ơi!
     
    Gió mùa lại sắp tràn về, cái lạnh tê tái sẽ tiễn biệt tháng 11 nhiều cảm xúc nhưng tôi không cho phép cô xóa sạch mọi kí ức tháng 11 đâu, bởi cô là cô gái của tháng 11 kia mà. Đừng tự trách mình vì những hành động lố bịch, những lời nói ngu ngốc vì tất cả đều xuất phát từ cảm xúc của cô, cuộc đời còn dài, những va vấp sẽ còn rất nhiều, nhưng đừng vì thế mà che dấu cảm xúc hay cố tỏ ra mình mạnh mẽ, sống thật với con người của mình đấy là điều tôi luôn muốn ở cô. 
     
    Cô ngốc ơi, tôi biết dù cô có lớn đến chừng nào nữa thì cô vẫn mãi chỉ là một cô ngốc mà thôi. Vì ngốc nên cô đã đẩy con người thật của mình đi quá xa rồi đấy. Hãy gọi cô ngốc của ngày xưa trở về đi, tôi muốn lại được nhìn thấy nụ cười trong veo và đôi mắt lấp lánh niềm vui của cô. Cô ngốc ơi, tôi tin rồi cô sẽ trở về…
     
    Ký tên: Tôi - Người nhìn cô trong gương mỗi ngày
    Sưu tầm
    Tuesday, April 22, 2014

    Người yêu mướn...

    Người yêu mướn...

    Anh mướn nhỏ làm người yêu. Tình phí là những gì nhỏ muốn. Anh chỉ cần nhỏ luôn đi bên A khi A cần.
    Anh mướn nhỏ làm người yêu. Bảo nhỏ rằng đừng bao giờ khóc trước mặt A, A rất ghét con gái mè nheo. Đó là luật của chủ nhân. Nhỏ câm lặng.
    Anh mướn nhỏ làm người yêu. Bao trăn trở A trút vào nhỏ. Nỗi bùn – sự thất vọng – … tất cả nhỏ đều phải im lặng ghánh chịu.
    Anh mướn nhỏ làm người yêu. Trá hình thôi nhỏ àh, nhỏ đâu có quyền đc khóc lóc, chất vấn khi thấy A đang đi bên người khác.
    Anh mướn nhỏ làm người yêu. Hả hê với sự dày vò lên tinh thần và thể xác nhỏ. Rồi vứt vào mặt nhỏ những đồng tiền mùi mới. Nhỏ cặm cụi xếp từng tờ.. từng tờ.. đặt vào ngăn tủ nhỏ. Trong căn nhà A, chỉ duy 1 ngăn tủ đó là nhỏ đc quyền sở hữu. A chưa hề – đụng vào nó.
    ----------------------
    Anh hơn nhỏ 8t. A đã đi làm. Còn nhỏ – 1 con nhóc học sinh cấp 3. Chỉ là công cụ cho A giải sầu. Đồng ý làm người yêu mướn của A trong 1 lần nhỏ vô ý chạm vào A. Lời đề nghị khiếm nhã :" Cô có muốn làm người yêu mướn của tôi không? Tình phí là những gì cô yêu cầu". Nhỏ khẽ ngỡ ngàng & uất ức. Dù gì nhỏ cũng là con nhà danh giá mà. Nhưng đôi tay nhỏ đã gọn ghẽ trong đôi tay rắn chắc kia. Và thế là nhỏ từ bỏ gia đình. Đứa con gái sống vì tình yêu nhục thể & tiền bạc. Anh hay bảo thế khi nằm kế nhỏ. Nhỏ chỉ cười.
    Có lần, A dẫn 1 cô gái khá hấp dẫn về nhà. Phút đầu, nhỏ ríu rít như con chim non khi nghe tiếng xe A. Phút thứ hai, nhỏ yếu đuối thấy vòng tay người con gái ấy siết chặt eo A. Phút thứ ba, nhỏ lại câm lặng như ngày thường. Bàn ăn – bày sẵn hai phần ăn. A và người con gái kia bình thản gắp thức ăn cho nhau. Nhỏ đứng đó, như một con giúp việc. Nhưng nỗi đau lớn nhất của nhỏ, là thấy A dịu dàng bế cô gái ấy lên những bậc tam cấp. Mỗi lần A về, nhỏ phải làm đủ chuyện. Sau đó nghe một mệnh lệnh duy nhất. "Nhanh lên".
    Người yêu mướn...
    Hôm nay, nhỏ được một người bạn mời đi chơi. Là một bạn nam. Nhỏ soi mình trong gương. Chợt nhận ra, đã lâu rồi không trang điểm, đã lâu rồi không tiệc tùng, cũng lâu lắm rồi nhỏ quên mất những lá thư của tuổi học trò. Nhỏ khẽ mỉm cười. Cất vội lá thư đó vào cặp. Rảo chân về ngôi nhà đó, nơi có một người luôn cay nghiệt với nhỏ. Nhưng dẫu sau, nhỏ vẫn phục dịch và tôn thờ.
    Tối đó, A về sớm hơn mọi khi. Khẽ liếc nhìn bàn học đủ sắc của nhỏ, A dừng lại nơi lá thư đang dở. Nhíu mày. A khinh khỉnh:" Biết yêu rồi sao. Tôi không cấm. Nhưng cô đừng nên dẫn bạn trai về nhà và lên giường của tôi nhé. Tôi không phải người bố tốt chiều con gái đâu".
    Nhỏ ngồi thụp xuống ghế. Có thứ nước gì đó ấm nóng nhỏ giọt lên lá thư.
    -------------------------------
    2 tháng sau. Nhỏ nhận đc tin nhắn của ba mẹ. Ba mẹ nhỏ sắp về rồi. Cuộc sống tự lập của nhỏ kết thúc. Và tiểu thư sẽ trở về là tiểu thư.
    Nhỏ biết sắp phải xa ngôi nhà này rồi. Xa cái kẻ nhỏ đã gắn bó hơn 1 năm qua.
    Hôm nay là ngày nhỏ đi. Nhỏ đã nói với A từ 2 tuần trước rồi, nhưng A lặng im. Nhỏ thôi không nói nữa. 9h tối, nhỏ lau nước mắt, đứng dậy. 11h tối nay ba mẹ nhỏ xuống sân bay, phải làm một bữa tiệc đãi ba mẹ thôi.
    9h30′. A tất tả chạy về, vừa đi A vừa rủa thầm những công việc hôm nay sao bộn bề thế, ông sếp khó tính quá đỗi và những cô nhân viên vây lấy A không một chút tự trọng. Khác hẳn với người con gái của A, cô chỉ bên A khi A cần.
    A bấm còi xe inh ỏi, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc ra chào. A chột dạ "chắc cô bé đang ngủ, hay đang khóc, hay là đang nấu ăn cho mình". A tra chìa khóa vào cửa. Cửa mở tung. Mùi hoai hoải ùa vào. Chưa biết nhỏ đã đi chưa, nhưng sự lạnh lẽo của ngôi nhà làm lòng A se lại.
    A chạy khắp nơi. Gọi tên nhỏ đến khản cổ. Rồi A bất lực nhìn lá thư với nét chữ nghiêng nghiêng màu tím quen thuộc. Nét chữ đẹp đến mức A luôn tin tưởng giao cho nhỏ những báo cáo tay của mình. Sao bây giờ, nét chữ ấy nhòe nhoẹt đến thế. Nhỏ chỉ ghi một dòng ngắn ngủi "A hãy mở ngăn tủ của E ra, đó là những gì thuộc về A"
    A hồi hộp, run rẩy không dám mở. Mùi trà hoa cúc thân thương từ hộc tủ tỏa ra, khiến A mơ hồ nghĩ rằng nhỏ đang trốn A trong đó. Nhưng chỉ là một cái túi thơm có mùi trà hoa cúc mà nhỏ hay mang theo bên mình thôi. A vỗ nhẹ vào đầu, nhỏ khiến A ngớ ngẩn đến thế sao.
    Đập vào mắt A là xấp tiền mới tinh. Một quyển nhật kí màu hồng. Trong đó nhỏ viết nhiều điều, từ ngày nhỏ dọn về với A. Kể ra những khoản tiền A cho nhỏ, những chi tiêu vặt vãnh thường ngày của mình. A đếm lại xấp tiền, số tiền nhỏ chi tiêu chưa đáng kể là bao trong tổng số tiền đó. Vậy hóa ra, thỏa thuận "Cô cho tình. Tôi cho tiền" ban đầu của A, đã bị nhỏ phá vỡ rồi sao. Thật ra, từ đầu đến giờ, chỉ có nhỏ cho từ một phía. A đau đớn gọi tên nhỏ. Cái tên mà suốt một năm qua A chưa hề gọi. Ngoài từ con bé & từ cô lạnh đắng.
    ------------------------------------------------
    A tìm nhỏ. Từ hồi quen nhau đến lúc nhỏ đi xa khỏi đời A. Đây là lần đầu A đón nhỏ.
    Một thoáng ngỡ ngàng, nhỏ chấp nhận lên xe đi cùng A.
    " Tại sao E lại bỏ A" – A nói với giọng đau xót đến cùng cực.
    " E k bỏ A. Từ đầu chúng ta chỉ là thân phận chủ – tớ" – Nhỏ thản nhiên đáp trả
    " E quay về với A đc không, xin E.."
    " Không. Cuộc sống của E đã trở về guồng quay của 17 năm trước. Vậy không việc gì E phải quay về làm nô lệ tình cảm cho A"
    " A biết mình đã đối xử không tốt với E. Nhưng A biết E cũng có yêu A mà đúng không?"
    "Yêu A? Không! E chỉ coi A là người để E vui chơi trong thời gian ba mẹ vắng nhà, và lúc E bị thất tình thôi"
    "A k tin, trong nhật kí, những dòng chữ yêu thương đó, không phải cho A thì là cho ai"
    "Viết truyện trong những ngày nhàm chán bên A thôi. Xin lỗi, trễ rồi. E có hẹn. Tạm biệt A"
    Nhỏ đứng lên bước đi. Kẹp dưới li nước tờ 100k. Li nước không đáng giá 100k, lẽ nào A không có tiền trả cho E sao nhỏ..!? Rồi.. nhỏ đứng lên, dáng đi thẳng tắp,
    đúng với địa vị một tiểu thư. Có lẽ, nhỏ chỉ vui đùa với A. Có lẽ chỉ A yêu nhỏ. A khóc. Lần đầu tiên A khóc. Đau đớn bật thành tiếng "A k tin. A k tin những cử chỉ của E dành cho A là giả dối"
    A nào có biết, sau bờ vai kiên cường kia, những giọt nước mắt đang chảy tràn trên khuôn mặt nhỏ.
    ----------------------------------------------
    2 năm trôi qua. Có 1 lần A mở ngăn tủ của nhỏ, lôi ra cuốn nhật kí màu hồng kia. Một lần nữa trong suốt 2 năm, nước mắt A lại lăn dài. A vừa yêu nhỏ quá đỗi, vừa căm giận sự vô tình của nhỏ 2 năm trước. Ném cuốn sổ một cách thô bạo xuống đất. 2 giây sau, A bước vội xuống giường, ôm cuốn nhật kí như người mất trí. "A xin lỗi, A lại làm kỷ vật duy nhất của E đau rồi. A xin lỗi". Rồi, A chợt thấy một phong bì rơi ra từ cuốn sổ. Trong đó là những tấm hình chụp đủ hành động của A trong nhà, nhưng không bao giờ có một bức A chủ động nhìn ống kính, rõ ràng là chụp lén rồi. Và một lá thư gấp đôi.
    " V..! Người E yêu
    Sau lần gặp A nơi ấy. E đã biết mình yêu A đến mức nào. E chấp nhận lời đề nghị thô thiển của A một cách trơ tráo. A nghĩ xem, mình là một đôi không biết xấu hổ đúng không? A àh, thời gian qua.. E đã nghiệm ra nhiều điều. Rằng E là con ngốc, yêu trong mù mờ. Và nhiều điều nữa khiến E đau lòng. Nhưng E cám ơn A! Cám ơn những đêm vòng tay A siết chặt E, ấm áp lạ lùng. Nhưng cho E trách A một đêm trong 365 đêm khác nha. Cái đêm A đã để E ngủ ngoài salon… A thật quá đáng. Đáng ghét A lắm.
    …..
    E yêu A. Hơn chính cả bản thân mình. A bảo E là đứa con gái sống bằng tình yêu nhục thể & tiền bạc. E chỉ thừa nhận một thôi. Đó là tình yêu nhục thể. Tuy rằng A không khe khẽ nói rằng A yêu E. Tuy A không hôn E nồng nàn. Nhưng trong vòng tay A. Yên bình như ru E ngủ một giấc không mộng mị.
    Bây giờ E phải đi rồi. Em yêu Anh. V.."
    A đau khổ tột cùng. Ngửa mặt lên trời cho nước mắt đừng rơi. "Đồ ngốc, E có biết chụp lén là phạm pháp không?". A rên khẽ.. như đứa bé bị bỏ rơi…
    A tìm nhỏ. Thì ra nhỏ đã định cư cùng gia đình rồi.
    "Cô bé ngốc. Đừng trốn A. A sẽ tìm E bằng mọi cách. E còn chưa đọc đc những dòng nhật kí trên PC của A mà"
    " Ngày… tháng… năm…
    Lần đầu gặp E, A đã tin chắc, E là người A tìm kiếm bấy lâu. Người vợ bé nhỏ àh, A xl vì sắp phải thử tình yêu của E bằng những cách cay nghiệt nhất. Nhưng xin E, một năm thôi, hãy hứa là E sẽ chịu đựng A 1 năm. Sau đó, A sẽ chính thức cho E đọc những dòng chữ này. Vợ tương lai"
    " Ngày… tháng… năm…

    Hành trình tìm vợ bắt đầu"
    Sưu tầm
    Monday, April 21, 2014

    18 năm đợi chờ tình yêu...


    18 năm đợi chờ tình yêu...
    "Vậy con cưới vợ bố mẹ nhé! Nhưng hãy cho con lấy người con gái mà 18 năm về trước con đã xin bố mẹ cho cưới."
    ***
    - "Mày chẳng học ở đâu xa, học ngay anh mày đấy!”
    - Tiếng mẹ lại đay nghiến tôi mỗi khi tôi làm việc gì sai trái. Nhưng kể từ ngày anh tôi lấy vợ thì câu nói của mẹ đã trở thành “Diễm xưa”.
    Thỉnh thoảng tôi cố ý nhắc tới ông anh quý hóa của mình thì nhận ngay được cái lườm cho qua chuyện, kèm thêm mấy cái bạt tai chữa cháy của mẹ.
    Ông anh quý hóa là con của bác tôi. Nhìn bề ngoài nhiều cô phải thần tượng để lại ánh mắt sắc lẹm liếc theo: Cao to, đẹp trai, khỏe mạnh, thành đạt, giàu có lại nhà con một ở chốn kinh kì…
    Nhưng bước sang cái tuổi “trạc ngoại tứ tuần”, bạn bè anh đã làm cha của mấy đứa con thì anh vẫn sớm khuya một mình. Không phải anh nhát gái hay vô cảm mà ngược lại, anh là một gã si tình.
    Năm 20 tuổi, khi đang học Đại học thì anh tôi đã đòi cưới vợ vì yêu say đắm cô bạn cùng trường. Bố anh trợn mắt, há hốc mồm tưởng đứa con độc đinh nói đùa. Nhưng trước sự quyết liệt của con, bác phải chặn ngay lại bằng sự quyết đoán của người cha:
    - Không lôi thôi gì cả, đang đi học, làm trai phải lấy vợ cho đoàng hoàng, mới tí tuổi ranh, về nhà mà cãi nhau à?
    - Thế ngày xưa bố chẳng lấy vợ sớm là gì?
    - Ngày xưa khác bây giờ khác.
    - Khác gì ạ, ngày xưa cũng là lấy vợ, giờ cũng là lấy vợ.
    - Không lôi thôi nữa, mày cứ lấy vợ đi, từ mặt chúng tao ra.
    - Thế thôi, bố cứ làm mọi việc nghiêm trọng, phải từ mặt bố mẹ thì thôi, con chẳng lấy vợ nữa.
    Rồi ý định lấy vợ cũng trôi dần như cái tuổi 20 của anh vậy. Anh chỉ để tâm vào việc học tập. Ra trường với tấm bằng loại giỏi, anh dễ dàng xin được công việc đúng chuyên môn lại gần nhà.
    Con đường công danh thẳng tiến, đến 38 tuổi, anh đã làm giám đốc của một chi nhánh…nhưng anh tôi vẫn chưa lấy vợ, thậm chí anh chưa từng đưa bạn gái nào về nhà chơi.
    Bố mẹ anh lúc này bắt đầu lo lắng ra sức giục con chóng ổn định gia đình. Vẫn là câu trả lời như cái máy lặp đi lặp lại “chưa đoàng hoàng, con chưa lấy vợ”. Ông bà sốt ruột vì đến tuổi này rồi mà con mình chưa nghĩ gì đến chuyện lấy vợ, lại hay đi công tác nên không có thời gian yêu đương.
    Những hôm ở nhà thì sáng ăn cơm của mẹ, trưa ăn cơm mẹ nấu, tối lại cơm mẹ làm. Hôm nào về nhà sớm, anh có đi chơi nhưng lại đi chơi cờ với mấy ông già khu phố. Mẹ tôi cũng sốt ruột thay cho các bác nên giới thiệu cho anh một chị ở cạnh nhà tôi.
    Thế là mẹ tôi cùng các bác lên kế hoạch tác chiến, để anh ấy tiếp cận mục tiêu. Nhưng một tháng trời không có kết quả, mặc dù anh cũng đi chơi cho đẹp lòng mọi người. Hóa ra anh đến nhà anh bạn hàn huyên một lúc rồi về.
    Không dừng lại, hai bác tôi vẫn nhờ người quen tìm giới thiệu toàn cô gái trẻ trung, xinh đẹp giỏi giang nhưng không có gì lay chuyển được cậu con trai theo chủ nghĩa độc thân. Chuyện lấy vợ xem ra bế tắc thì anh đột nhiên anh đặt vấn đề với hai bác tôi:
    - Giờ đã lấy vợ đã đàng hoàng chưa bố?
    - Ối trời, đàng hoàng quá đi chứ! - Bác trai tôi chưa nghe hết lời vội đáp.
    - Vậy con cưới vợ bố mẹ nhé! Nhưng hãy cho con lấy người con gái mà 18 năm về trước con đã xin bố mẹ cho cưới.
    Bác gái tôi kịch liệt phản đối với lí do, biết bao cô gái trẻ trung muốn được bước vào nhà bác làm dâu thì không cưới, giờ anh lại đi lao đầu vào người đàn bà gần 40 tuổi. Bà tuyệt thực hai ngày để phản đối anh cưới vợ.
    Anh tôi đến bên giường mẹ cầm tay khẽ nói, “Mẹ thử xem có ai có can đảm để chờ đợi con 18 năm trời không? Nếu có con xin lấy người đấy!”. Bác tôi phần vì con trai cũng đến lúc lấy vợ, phần nghe cũng có lí nên nguôi ngoai cho tổ chức đám cưới.
    Đám cưới diễn ra linh đình vui vẻ. Cô dâu đứng tuổi nhưng rạng ngời hạnh phúc. Trong đám cưới, người ta thấy hai 2 đứa trẻ, một trai, một gái đi theo sau cô dâu về nhà chú rể. Anh đưa cô dâu chào cha mẹ và giới thiệu đây chính là 2 đứa cháu đáng yêu của ông bà.
    Hai bác tôi không tin nổi, bây giờ họ mới hiểu vì sao con họ quyết không lấy vợ Lúc ấy, anh đã thú thật với mọi người rằng
    “Chúng con đã đăng kí kết hôn từ 18 năm về trước. Con đi công tác là lúc con về với gia đình nhỏ của mình ở ngoại thành”...
    Hai bác ôm hai đứa cháu nhỏ vào lòng hạnh phúc viên mãn vô cùng…
    Lúc này, họ mới thật sự hạnh phúc với ngày vui của anh.

    Đám cưới trở lên lung linh với sắc màu huyền thoại, người lớn ngỡ ngàng, thanh niên ngưỡng mộ. Sự chung thủy sẽ biến những cái không thể thành có thể. 18 năm chờ đợi rồi hạnh phúc cũng kết trái đơm hoa.
    Sưu tầm

    Không cần là tình đầu của ai đó, chỉ cần tình cuối là anh...

    Không cần là tình đầu của ai đó, chỉ cần tình cuối là anh...

    Vậy nên anh ơi, em thà đánh đổi một lần duy nhất trở thành tình đầu của ai đó, mãi mãi lưu giữ trái tim của anh ta, để trở thành người đi cùng anh cho đến cuối chặng đường đời.
    Trong những ngày tháng thiết tha những cảm giác an nhiên, trong những ngày tháng còn sững sờ và hoang mang trước những gì gọi là chia ly, đổ vỡ. Nếu có thể, chỉ mong một lúc nào đó biết được rằng, giữ chặt tay nhau cho đến hơi thở cuối cùng.
    Người ta yêu nhau như thế nào? Chia tay ra sao? Cả một quãng thời gian rung động, ngọt ngào và hồi phục những tổn thương sau vấp ngã, đổ vỡ. Để rồi như thế mới có thể bắt đầu lại một cách tốt hơn.
    Nếu có thể hy vọng, em không cần phải là tình đầu của ai đó, chỉ cần là tình cuối của anh là quá đủ.
    Có những lúc em đã từng suy nghĩ, nếu là tình đầu của ai đó, người ấy sẽ nhớ về mình suốt cả quãng đời, cho dù có một kết thúc hạnh phúc với người con gái khác, anh ta cũng sẽ chẳng bao giờ quên những rung động đầu tiên dành trọn cho em.
    Người ta vẫn coi việc được lưu giữ mãi mãi trong ký ức của người khác là một hạnh phúc. Cho dù cuối cùng có nắm tay bất cứ ai cũng sẽ không lãng phí tuổi thanh xuân. Nhưng tại sao em cứ muốn chấp nhận đánh đổi, thà đừng là tình đầu của ai đó, để rồi là tình cuối của anh?
    Con gái khi yêu thật ra có những suy nghĩ vô cùng phức tạp. Càng yêu, mối phức tạp ấy sẽ càng lớn dần lên, sợ hãi và hoài nghi cũng theo đó căng ra, khiến mọi cô gái đều cảm thấy sao mà quá áp lực. Thay vì thử thách nhiều mối tình khác nữa, em chỉ muốn yên ổn trong thế giới của chúng ta. Chỉ cần anh thôi đã là viên mãn, chỉ cần hạnh phúc bình dị chứ chẳng cần cuồng nhiệt, mãnh liệt để rồi sau đó vụt tắt.
    Em có thể là tình cuối của anh chứ? Không cần bận tâm đến quá khứ của anh ra sao, đã từng thế nào, chỉ cần biết con người hiện tại của anh là đủ. Anh cũng không cần hứa hẹn gì hết với em, bởi vì mọi lời hứa hẹn đối diện với hiện thực cuộc sống đều là vô nghĩa. Chúng ta trải qua những gì, chỉ chúng ta mới hiểu, tình cảm đậm sâu thế nào, cũng chỉ chính trái tim chúng ta mới đọc được mật mã mà thôi.
    Nếu như mãi về sau này, khi chúng ta già đi, khi tóc mai đã điểm sợi bạc, khi nửa đời người trôi qua bên nhau mà vẫn thẳng tắp đứng yên cùng nhau chẳng một lần ngã trước sóng gió. Tình yêu khi ấy đã biến mất từ bao giờ, thay vào đó là sự ấm áp quen thuộc cho nhau đến trọn đời.
    Người ta cảm thấy không thể sống thiếu nhau thì người ta yêu nhau. Người ta cảm thấy cần nhau thì người ta ở bên nhau. Vẫn biết tình đầu hay tình cuối không thể do chúng ta tự quyết định, bởi vì nó còn phụ thuộc vào rất nhiều thứ tác động đến. Có người phải buông tay trước khi nhận được kết thúc hoàn hảo, có người vấp ngã giữa đường rồi lạc mất nhau…

    Vậy nên anh ơi, em thà đánh đổi một lần duy nhất trở thành tình đầu của ai đó, mãi mãi lưu giữ trái tim của anh ta, để trở thành người đi cùng anh cho đến cuối chặng đường đời. Bởi vì, em chỉ cần anh khi ấy nhớ tất cả những gì về em, là đủ…
    Sưu tầm
    Sunday, April 20, 2014

    Kế hoạch bất thành...

    Có những kế hoạch đặt ra chưa chắc đem lại thành công, tuy nhiên sự thất bại chưa hẳn là kết thúc, nhiều lúc lại mở ra một cánh khác cửa vẹn toàn hơn...
    ***
    Kế hoạch bất thành...

    Đang mải mê ngồi chat với máy nhỏ bạn thân tám đủ thứ chuyện trên đời thì nghe tiếng mẹ gọi: "Ái Nghi, Ái Thi nhanh xuống ăn cơm nào!"
    Cũng như bao cặp chị em song xinh khác trên đời này, chúng tôi rất giống nhau về ngoại hình, ngay cả mẹ tôi nhiều lúc cũng suýt nhầm lẫn. Có tiếng bước chân từ trên gác xuống, tôi biết chắc là của chị Nghi: "Này nhóc con không nghe mẹ gọi à, xuống nhà mau lên", chị vừa quát vừa đá vào mông tôi một cái rõ đau. "Này em chỉ ra sau chị có vài giây mà cứ nhóc này nhóc nọ", vừa dứt lời lại thêm một phát nữa vào mông, thôi tôi đành ngoan ngoãn xuống ăn cơm còn hơn cãi lại để bị ăn đòn.
    Hai chị em học chung trường là niềm đau khổ nhất cuộc đời tôi, sáng nào cũng bị chị ấy lôi ra khỏi nhà, ở trường chị ấy luôn được chú ý đến với mái tóc dài mượt lúc nào cũng buông xõa trông thật duyên dáng và dịu dàng, học tập thì luôn đứng nhất lớp, còn tôi chỉ được cái dung nhan là giống chị ấy còn những thứ khác đều thua xa, lúc nào cũng bị mẹ đem ra so sánh nhưng có một điều tôi hơn chị ấy đó là tôi có rất nhiều bạn còn chị ấy không hiểu sao chỉ thích một mình rất trầm lặng...
    Đang mải mê suy nghĩ thì : oh dễ thương thật ngẫng mặt lên thì chao ôi lại có người đến tỏ tình với chị Nghi, chàng trai này trong rất đáng yêu, nhìn thật hiền thì ra là Quốc ở lớp bên cạnh, có lẽ cậu ta đã lấy hết dũng khí để đến trước mặt chị ấy.
    Cậu ta cứ lấp bắp, vẻ mặt căng thẳng, trước sự tò mò của mọi người trong đó có cả tôi: "Mình....mình rất ...thích ...bạn...mong bạn chấp nhận"
    - Xin lỗi nhưng tôi không thích bạn, con trai gì mà nhát như thỏ đế, đến nói cũng không xong, còn lâu tôi mới thích - nói xong chị ấy bỏ ra khỏi lớp không thèm nhìn cậu ta đến một cái. Thật ra thì cậu ấy cũng không phải là người duy nhất bị chị ấy cho out, chỉ có điều hình như lần này là tình cảm thật, khác với những lần trước chỉ vì sự nổi tiếng của chị Nghi. Cậu bạn ấy như chết lặng giữa lớp học, một lát sau câu ta mới bỏ đi trước những lời bàn tán xôn xao của mọi người.
    - Này bạn gì ơi, chờ mình với, không hiểu sao khi nhìn thấy cậu quay lưng đi tôi không thể không đuổi theo, vì tôi hiểu cái cảm giác bị từ chối nó đau khổ tới nhường nào.
    - Bạn không sao chứ? - Tôi vừa thở vùa hỏi.
    - Tôi không sao, bạn là người em song sinh của Ái Nghi hà? Hai người giống nhau thật - cậu ta nói từ tốn cùng với nụ cười gượng trên môi. Bất giác tôi cảm thấy sao tim mình nhói lên, sự đồng cảm đã biến tôi thành một angel: "Tôi sẽ giúp bạn chinh phục chị Nghi."
    - Bạn đừng đùa nữa, tôi phải về lớp
    - Tôi không đùa, tôi biết rõ từng sỡ thích của chị ấy, bạn chắc chắn sẽ thành công - Tôi quả quyết - Trưa nay tan học tôi chờ bạn ở trước cổng trường nha.
    Tan học tôi ra trước chờ, được một lúc mà vẫn không thấy đâu, bực bội: "Cái đồ thỏ đế, uổng công tôi muốn giúp cậu, như vậy mà đòi thích chị Nghi."
    – Ai bảo cậu là tôi thỏ đế hả? Tôi quyết định rồi, bằng mọi giá phải chinh phục được cậu ấy, mong cậu giúp đỡ - Giọng nói cho thấy cậu ta quyết tâm cao độ.
    Chúng tôi đi đến một quán trà sữa cách xa trường để tiện việc lên kế hoạch cho âm mưu mới và tránh sự nghi ngờ của lũ bạn bà tám. Sau khi gọi hai li trà sữa thơm ngon, hớp một ngụm tôi bắt đầu nói.
    - Cậu có biết là đã có rất nhiều người bị chi Nghi từ chối không? Nhưng cậu biết tại sao tôi lại giúp cậu không?
    - Không, tôi không biết - Cậu ta suy tư đáp...
    - Là vì cậu thật lòng... Thôi tôi nói cho cậu biết chị Nghi rất thích mẫu con trai mạnh mẽ, có thể bảo vệ chị ấy, nên cậu cần phải cứng cỏi lên, ừm chị ấy thích nhất là sôcôla, mỗi ngày cậu cứ lặng lẽ đặt một thanh vào học bàn chị ấy là được
    - Nhưng nhỡ cô ấy không nhận thì sao - Cậu ta có vẻ lo lắng.
    - Con gái rất thích sự quan tâm bí mật đặt biệt là người trầm tính như chị ấy.
    Huyên thuyên cả buổi chiều không biết cậu ta có hiểu không nữa, chúng tôi hẹn nhau cứ cuối tuần sẽ gặp nhau một lần để lên kế hoạch tác chiến.
    ***
    Cũng đã một tuần trôi qua, và đúng như lời tôi dặn, cứ đều đặn ngày nào chị Nghi cũng nhận được một thanh socola đáng yêu.
    Hôm nay tôi không về cùng chị nữa, lấy cớ là đi lê la với mấy đứa bạn tôi âm thằm sắp xếp kế hoạch. Trưa hôm đó, lúc tan học đang đạp xe về nhà thì bổng chị Nghi dừng lại, xuống xe xem xét gì đó với nét mặt lo âu thì:
    - Ái Nghi xe bạn sao thế? - Quốc xuất hiện thật đúng lúc.
    - Có ai đó đã xì lốp xe tôi, đúng là đồ dở hơi - Chị ấy không hề biết đứa dở hơi đó là cô em gái đáng yêu của mình.
    Quốc liền theo kế hoạch mà làm: - Để mình giúp cậu mang xe đi bơm, cậu cứ lấy xe mình về đi.
    - Không cần, tự tôi đem sửa được rồi - Vẻ mặt nghi ngờ của chị làm Quốc hơi hoảng.
    - Không được trưa nắng cậu dắt bộ không được đâu, để mình - Quốc giành lấy xe từ tay chị Nghi, chị buộc phải đạp xe hắn về.
    Kế hoạch B thành công, ngày hôm sau sáng sớm hắn đã qua nhà tôi từ rất sớm lận lấy cớ trả xe để đi học cùng chị tôi, suốt quãng đường chị Nghi ko hề nói lời nào để mặt hắn đạp theo sau, nhưng thi thoảng tôi lại thấy chị cười...
    Chủ nhật kế tiếp tôi và Quốc không hẹn nhau ở quán trà sữa nữa mà chúng tôi cùng nhau đi ra phố để lựa quà vào ngày sinh nhật chị Nghi. Đang mải mê chọn lựa những thứ đồ lấp lánh thì nhỏ Loan bạn thân của tôi ở đâu xuất hiên hét lên:
    - Bắt quả tang hai người đang hẹn hò nha, vậy mà giấu!
    Tôi vội giải thích: - Không phải đâu, chúng tôi đi mua ... cho ...Nghi.....
    Nhưng có lẽ tôi càng cố giải thích thì càng không ổn.
    - Chúng tôi chỉ đang tìm hiểu mong bạn giữ bí mật giúp, Quốc bình thản đáp.
    Nhỏ Loan nháy mắt đầy nham hiểm: - Biết rồi, tôi biến đây, tạm biệt.
    - Tại sao cậu lại nói thế - Mặt tôi đỏ bừng.
    Cậu ta nhét tay vào túi quần tiếp tục nhìn ngấm những món quà nhỏ: "Chỉ là nói đùa để cậu ấy không dò hỏi thôi mà, đừng nói cậu cho là... thật nhá."
    Tôi đấm vào vai cậu ta liên tiếp: - Cậu đừng có tưởng bở, đồ cà chớn.
    Cậu ta phóng như bay ra sau tôi le lưỡi cười nhạo. Chúng tôi đuổi nhau qua hết gian hàng này đến gian hàng nọ, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng lưu niệm. Cả hai nhìn chằm chằm vào con búp bê có mái tóc đen xõa dài giống hệt chị Nghi.
    - Đây rồi, đúng thứ chúng ta cần - Tôi phấn khởi.
    Hai đứa đẩy cửa bước vào trong, ngắm nghía hồi lâu chúng tôi quyết định mua con búp bê đó. Nó mặc chiếc váy hoa xòe trong rất đáng yêu. Ra nơi tính tiền Quốc hỏi tôi:
    - Cao cậu không xõa tóc như Nghi trong sẽ dễ thương lắm.
    Tôi bỗng cảm thấy tức tối: - Tôi là Ái Thi không phải Ái Nghi, rồi bỏ mặt cậu ta như đơ ra đó.
    Quốc đuổi theo tôi suốt cả đoạn đường năn nỉ: - Tôi không có ý xấu chỉ buột miệng nói vậy cậu đừng giận...
    - Tôi không hơi đâu giận mấy người, từ nhỏ tôi đã phải buộc tóc để khỏi nhầm lẫn với chị Nghi, giờ đã thành thói quen rồi.
    Không hiểu tại sao khi thấy cậu ấy so sánh chị Nghi với mình tôi lại cảm thấy tức tối như vậy, trong lòng trỗi lên một cảm giác ganh tỵ vô cùng. Suy nghĩ lại thì tôi thấy có lí do gì giận Quốc đâu chứ, tôi đành ra vẻ trêu chọc nói: này cậu tưởng tôi giận à, không ngờ cậu dễ dụ vậy... haha
    - Cậu thật là...
    Rồi hai đứa vừa đi vừa bàn kế hoạch tác chiến tiếp theo, mãi đến tận nhà tôi, cậu ta vẫn còn nhút nhát nhưng có lẽ đã khá hơn trước nhiều.
    Cuối cùng thì cũng đến cái ngày mà Quốc trông chờ: sinh nhật chị Nghi.
    Tiết hóa của cô Vân - người nổi tiếng khó tính - tôi không dám nói chuyện với chị Nghi mặc dù ngồi ngay sau chị, bèn chuyền cho chị một mẩu giấy ghi: "ra chơi xuống canteen nha, em có chuyện cần nói...."
    Vào giờ ra chơi tôi với Quốc chờ chị ở canteen, thấy Quốc căng thẳng cầm con búp bê được gói cẩn thận, tôi chợt thầm ước giá như mình là chị Nghi thì tốt biết mấy...
    Chợt dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang:
    - Này hẹn chị có việc gì? - Giọng chị thánh thót nhưng nghe có vẻ hơi đáng sợ. Tôi vội trả lời:
    - Chắc chị còn nhớ , đây là Quốc người hôm trước...cậu ấy có việc cần nói với chị... - Nói đoạn tôi ba chân bốn cẳng chạy về lớp, để mặc Quốc tự xử.
    Không biết cu cậu làm ăn ra sao, ngay khi tan học tôi đã chờ sẳn, để moi thông tin: - Hey, chị ấy có nhận quà không, đồng ý chưa?
    Quốc thẹn thùng cúi đầu: - Ừm, nhờ ơn cậu Nghi đồng ý đi xem phim với tớ rồi, còn nói là con búp bê trông cũng hơi dễ thương...
    - Oh bà chị này cũng thật dễ thương thì dễ thương sao lại hơi nữa, dù sao cũng chúc mừng cậu, cố lên. - Tuy nói vậy nhưng tôi lại cảm giác mình rất buồn, dường như có ai đó đã cướp mất của mình thứ mà mình vô cùng quý trọng.
    Đúng 7h thì có tiếng chuông cửa, tôi chạy ra, một người thanh niên rất bảnh mặc chiếc áo thun ngắn tay màu đỏ xậm cùng với quần jean màu xám tro trong rất ngầu, còn cả đôi giày kappa nâu nữa chứ ...đang vẫy tay chào tôi, trong rạng rỡ vô cùng:
    - Chào cậu Ái Thi!
    - Wow, Quốc trông cậu rất nam tính, đúng kiểu người mà chị Nghi thích đó! - Quả thật vào một giây trước tôi như bị cậu ta hút hồn, không còn nhớ gì nữa - Cậu chờ tý, chị Nghi xắp ra rồi. tôi vội vào nhà để tránh chạm phải ánh mắt mê hồn của cậu ta...
    Từ cửa sổ phòng nhìn xuống, hai bóng dáng một nam, một nữ sánh vai nhau bước đi...có lẽ họ đang rất hạnh phúc...haiz...Tôi thở dài nằm lăn ra giường rồi thiếp đi lúc nào không nhớ.
    Được một lúc lâu, tôi nghe loáng thoáng hình như tiếng chị Nghi, rồi bước chân nhỏ dần, chắc chị đã lên gác.
    Là la la....la lá la.. la là... "Alo, Thi nghe ạ", tôi bật dậy trả lời điện thoại.
    - Anh đây, anh đang trước của nhà, em ra gặp anh một lúc.
    - Xin lỗi, tôi không muốn gặp anh, xin anh về cho - Tôi gắt gỏng.
    - Em không ra anh sẽ không về - đầu giây bên kia vang lên giọng nói vừa van xin vừa kiên định.
    Tôi cúp máy bước ra cổng:
    - Sao anh lại tìm tôi, ngày trước là anh ra đi trước mà!
    - Anh xin lỗi, nhưng từ ngày đó anh đã không ngừng nhớ em, anh đã tự dằng vặt chính bản thân mình, tại sao lại rời bỏ em...hừm... nhưng thôi hôm nay là sinh nhật em, anh có quà tặng em, chúng ta làm lại từ đầu được không em - anh ta nói với vẻ mặt thật đáng thương như một đứa trẻ mắt phải sai lầm vô cùng to lớn, chìa về phía tôi một lọ thủy tinh chứa đầy những ngôi sao giấy lấp lánh. - đây là những ngôi sao do chính tay anh làm...
    - Hừm, từ bao giờ anh lại có hứng thú làm quà tặng người khác thế, trước đây anh đâu có quan tâm đến sinh nhật tôi - giọng tôi như quát lên - anh cầm về đi tôi không cần.
    Mắt anh ta như dại đi: - Xin em đừng như vậy, anh biết em còn thích anh mà, cho anh một cơ hội nữa thôi..
    - Này anh kia, anh là ai, Ái Thi đã không muốn nói chuyện với anh nữa, mong anh tôn trọng bạn ấy!
    - Quốc sao cậu lại đến đây? - Tôi mở to mắt nhìn về phía Quốc.
    - Cậu là ai đừng xen vào chuyện của chúng tôi - Lâm có vẻ bực bội.
    - Tôi là bạn của cô ấy, anh không nghe cô ấy nói anh về đi àh - Quốc cố đuổi anh ta đi.
    - Này cậu muốn ăn đấm àh, biến đi nhóc!
    - Anh mới là người nên đi Lâm àh, cậu ấy là bạn tôi, anh đừng thô lỗ như vậy.
    Lâm quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt đau khổ mà trước đây chưa bao giờ tôi thấy. Tôi biết giờ đây anh cảm thấy đau đớn lắm .... Nhưng tôi không thể nào bỏ qua những đau khổ mà anh ta đã mang lại cho tôi. Anh lặng lẽ đặt lọ sao xuống cạnh tôi, rồi vội quay lưng đi như có giấu sự buồn bã trên khuôn mặt mình. Bóng anh đã khuất xa nhưng sao tôi không thể rời mắt khỏi bóng dáng ấy, dáng người cao lớn, cái bóng dáng mà tôi từng khao khát dựa dẫm vào.
    - Người đó là ai vậy, sao cậu có vẻ không vui thế? - Quốc hỏi tôi
    - Ừm, là bạn trai cũ, mà giờ này sao cậu đến đây? - Tôi cố lảng sang việc khác.
    - Mình quay lại vì muốn... tặng quà sinh nhật cho một người - Quốc trả lời ấp úng. Tôi ngạc nhiên: - Trời chẳng lẽ cậu quên đưa quà cho chị Nghi hả? Sao ngốc vậy?
    - Không... là tặng cho cậu đó, không phải hôm nay cũng là sinh nhật cậu sao? Cậu nghĩ tôi tệ thế à, ngay cả người bạn tốt mà cũng không có quà sao? - cậu ta đặt lên đầu tôi một cái hộp gì đó to to, bọc giấy gói đủ màu đẹp lắm.
    - Cám ơn cậu, tôi vui lắm...
    - Haha coi cậu cảm động kìa, thôi tôi về đây, cậu vào nhà đi.
    Chờ cho Quốc đi khuất, tôi nhặt lọ sao của Lâm lên, tôi không sao ngăn được những giọt nước mắt cứ rơi ra, chảy dài trên hai gò má. Sao anh ấy lại tàn nhẫn như vậy, làm tôi đau một lần chưa đủ sao, giờ còn quay về làm gì kia chứ.
    ***
    Giờ đã là 23 giờ hơn, tôi vẫn không sao ngủ được một bên là con gấu bông rất kute mà Quốc tặng, còn một bên là lọ sao, với những ngôi sao nhỏ gắp vụng về, tôi nghĩ chắc Lâm phải khổ sở lắm để xếp chúng. Ngắm nhìn những ngôi sao kia , hình ảnh của hai năm về trước lại hiện về trong tôi...
    - Anh Lâm chờ em với, sao anh đi nhanh thế?
    - Này cô bé, sao em cứ đi theo anh thế, về mà học bài đi nhé, anh không có thì giờ cho em đâu - Lâm quay lại nhìn tôi nói
    - Không em không về, chừng nào anh chịu trả lời câu hỏi của em thì em mới về - Tôi quả quyết
    - Nhóc con, mới tý tuổi mà định cua anh à, không có cữa đâu nhé - Anh để lộ nụ cười nham hiểm vô cùng, rồi quay lưng bước đi.
    - EM....EM ...THÍCH ....ANH...LẮM....LẮM...
    Anh ta như không nghe thấy gì bỏ đi mất dạng, để mặt tôi đứng đó với sự thất vọng tràn trề.
    Lần đầu tiên tôi gặp anh là vào một ngày tồi tệ, hôm đó do có hẹn với mấy đứa bạn nên tôi bảo chị Nghi về trước. Sau khi đã đánh chén no nê với mấy chiến hữu, tôi một mình tiếp tục lội bộ về nhà...này nhỏ kia, thấy tụi chị đứng đây sao không chào hả?một cái giọng khan đặt của một trong những đứa con gái đang đứng tụm lại trước mặt tôi vang lên:
    - Xin lỗi, nhưng tránh đường dùm tôi phải về - Tôi cố giữ bình tĩnh
    Bỗng nhiên bọn họ vòng lấy tôi, mặt người nào cũng hung hăng trông rất đáng sợ, rõ ràng là muốn kiếm chuyện. Tôi lùi ra sau định bỏ chạy, bất ngờ một cánh tay hất tôi lăn xuống đất, rồi nhanh như chớp giật lấy cặp tôi. Biết không còn cách nào giành lại tôi đành ngồi yên chờ chết. Cả bọn sau khi đã thu được chiến lợi phẩm còn ném cho tôi một tràn cười nham nhở.
    - Này bọn kia, tránh đường ra mau - một thanh niên cao lớn, tóc chảy dựng, hơi hoe vàng trông rất bụi, tiến lại gần, cất giọng
    - Mày là thằng nào mà dám láo xược, tên con gái lúc nãy giật cặp tôi lớn tiếng(hình như là tên cầm đầu)
    - Không biết tao là ai à - anh ta nở một nụ cười cô cùng hiểm độc, khiến tên cầm đầu hơi sợ. Một trong những đồng bọn tiến lại nói nhỏ gì đó vào tay cô ta, sắc mặt sầm xuống ra lệnh cho đồng bọn rút đi
    - Khoan đã, còn cái kia - chàng thanh niên ra dấu
    - Hừ..., cô ta quay lại ném cặp về phí tôi, rồi bỏ đi
    Tôi đang ngồi phệch dưới đất, ngước mắt nhìn anh ta, chưa kịp nói tiếng cảm ơn thì..
    - Biến lẹ đi cô nhóc, xem như hôm nay cô gặp may
    - Cảm ơn anh - vừa nói tôi vừa ôm cặp đứng dậy chạy một mạch về nhà.
    Từ hôm đó không hiểu tại sao mỗi khi ra về tôi luôn đứng nén lại chỉ để nhìn ân nhân của mình mỗi ngày đi ngang qua. Và tôi cứ như thế lặng lẽ đi theo anh mặt dù chưa bao giờ tôi tìm thấy mình trong mắt anh cả...
    Ngày hôm đó sau khi bị từ chối cả ngàn lần tôi vẫn không bỏ cuộc, vẫn kiếm tìm anh...Và tôi đã thấy anh ở một góc trong công viên, sao vậy sao trông anh buồn thế kia, đâu rồi cái vẻ uy nghi lẫm liệt thường ngày.
    - Anh sao vậy, vẫn ổn chứ?
    - Cô cút đi, không cần quan tâm, chỉ toàn giả dối thôi - anh ta gắt lên, sự căm phẫn cực độ
    - Em không đi đâu hết, cho dù anh có hết lần này đến lần khác xua đuổi đi chăng nữa..hức..- tôi nghẹn ngào.
    - Hừm, cô nói thích tôi ư...vậy cô lại gần đây đi - giờ tôi mới nhận ra mình đang đứng cách anh cả thước
    - Ngồi xuồng đây...
    Tôi làm theo lời anh ta như một đứa trẻ con nghe lời người lớn, đột nhiên anh ta ôm chầm lấy tôi, "hãy ở cạnh tôi đừng bao giờ rời bỏ tôi, tôi xin em." Chợt tim tôi đau nhói ... dù bản thân biết rõ người anh ta cần không phải mình nhưng vẫn đắm chìm vào vòng tay ấy...
    Từ hôm ấy, tôi luôn kề cận anh ấy mọi lúc anh ấy cần, vẫn tưởng tháng ngày tươi đẹp ấy sẽ mãi mãi không tan biến. Tôi đâu ngờ rằng mình chỉ là món đồ chơi trong tay anh.
    Hơn 9h, điện thoại báo có tin nhắn mới:
    Tối mai anh qua đón em lúc 7h nha, đến một nơi với anh.
    Không biết có chuyện gì mà anh hẹn tôi nữa, vẫn tưỡng anh đã thay đổi sẽ có một khởi đầu tốt đẹp, thế nhưng mọi chuyện lại không như tôi nghĩ.
    Đúng 7h Lâm đã có mặt trước cổng nhà tôi, hôm nay anh rất tươm tất với chiếc áo sơmi màu đen nhưng vẫn rất cool. Tôi ngồi sau xe suốt 45 phút, anh không nói lời nào, ngầm hiểu ý anh nên tôi cũng không mỡ lời. Cuối cùng thì cũng đến nơi, anh dừng xe trước một căn nhà rộng lớn như một căn biệt thư, xung quanh căn nhà là cả một sân vườn rộng lớn, ở đây đang tổ chức một buổi tiệc lớn với rất nhiều người thăm gia, với những bản tiệc thịnh soạn, mọi người cười nói rôm rả. Lâm dẫn tôi vào trong vẫn không nói lời nào. Dường như anh quen tất cả mọi người ở đây, đi tới đâu cũng có người chào hỏi, tôi chợt nhận ra hình như mình thật lạc lõng giữa cái chốn phồn hoa này. Đi một đoạn nữa anh dẫn tôi chen vào một đám đông, ờ đây phát ra một tiếng nhạc du dương như dòng suối vô cùng thánh thót, ở đó mọi người đang quay quanh lắng nghe một cô gái đẹp như thiên thần, với mái tóc mượt mà, đen nhánh, nụ cười thật quyến rũ, và dường như từng nốt nhạc là một sinh mạng của cô vậy...
    Kết thúc bản nhạc bằng một tràn vỗ tay, Lâm nắm tay tôi đứng đối diện cô gái nói: "Dương đây là bạn gái mới của anh. Em sẽ phải hối hận vì đã rời bỏ anh." nhưng ánh mắt lại nhìn đăm đăm vào cô gái ấy, ánh mắt ấy có cả sự giận dữ, cả sư yêu thương, mong nhớ nữa... Tôi cứng người chưa biết chuyện gì đang diễn ra thì Lâm bất ngờ đặt một nụ hôn lên môi tôi. Khi kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra thì cô gái tên Dương kia đã kéo Lâm về phía mình: "Không, anh là của em, trọn đời này anh luôn là của em...."
    Nét mặt vô cùng căng thăng, rồi Dương kéo Lâm đi vào bên trong căn nhà to lớn ấy, bỏ mặc sự hiện diện dư thừa của tôi. Phải chăng anh chưa bao giờ thật sự thích tôi, chưa bao cảm nhận được tình yêu mà tôi dành cho anh, và phải chăng tôi đến bên anh là một sự sai lằm...anh quay lưng đi không hề quay đầu lại nhìn tôi, tôi như chết lặng... ước gì tôi có thể thật sự chết đi để chấm dứt cái diễn cảnh đau buồn này...
    Khoan đã, anh ấy là bạn trai tôi kia mà sao có thể để mặt chuyện này xảy ra đươc, như chợt bừng tỉnh tôi vội đuổi theo họ: "Anh Lâm, chuyện này là sao? Anh không thể làm vậy với em" - tôi như khan giọng đi giữa đám đông đang náo nhiệt.
    Anh quay lại vẫn tay trong tay với cô gái kia: "Anh xin lỗi, nhưng đây mới là người anh yêu, xin lỗi vì đã lợi dụng em...."
    Sao anh ấy có thể xin lỗi một cách dễ dàng như vậy chứ?
    Anh đã ra đi, những tháng ngày tiếp đó chĩ còn sự buồn bã, đau thương nhưng không vì vậy mà tôi đánh mất cuộc đời của mình...cuối cùng thì tôi cũng quên được anh sau hai năm trời, vậy mà giờ đây anh xuất hiện trước mắt tôi, cầu xin tôi tha thứ, không thể nào có chuyện đó xảy ra, không bao giờ tôi có thề tha thứ cho anh được... không bao giờ...
    ***
    Một ngày mới lại đến, cố gạt phăng mọi suy nghĩ trong đầu tôi cùng chị Nghi đến trường.
    - Chào hai cậu - Quốc đứng trước cổng trường chờ chúng tôi đến.
    Chị Nghi hôm nay sao lại vui vẻ với Quốc thế nhỉ: "Chào cậu, chúc buổi sáng vui vẻ" rồi chị đi thẳng lên lớp, chắc có lẽ vì cuộc hẹn hôm qua chăng.
    - Ừm chào cậu, tôi mỉm cười, rồi cất bước theo chị Nghi
    - Này cậu sao vậy, trông không có sức sống gì cả, cậu ốm àh
    - Không, tôi không sao, tôi lên lớp đây - Tôi đáp một cách lạnh lung
    - Cậu lạ quá, hay là cậu bệnh rồi - Quốc vẫn cố gặng hỏi
    - Tôi đã nói là không sao mà, cậu để tôi yên được không - Tôi cáu gắt thật sự, bỏ đi một nước. Tôi thật sự không muốn nổi cáu với cậu ta nhưng không hiểu sao lại hành động như vậy, hi vọng cậu ấy không giận...
    Ngày học không hề may mắn với tôi chút nào, trong lớp tôi cứ ngẩn ngơ như người cõi trên, không ít lần bị giáo viên nhắc nhở. Chị Nghi nhiều lần dò hỏi nhưng cùng không moi được điều gì chắc hơi bực đây.
    Tan học, tôi một mỉnh trong lớp loay hoay thu dọn đồ đạt, quét dọn lớp hoc, thường thi khi một trong hai chị em trực nhật thì người còn lại sẽ ở lại giúpnhưng có việc bận nên chị Nghi về trước rôì.
    - Thi ơi, mình về cùng cậu nhé! - Quốc từ cửa lớp đi vào tỏ ý muốn đưa tôi về
    - Ừm, cậu chờ mình một chút
    - Thi à, cậu vì người con trai hôm qua mới buồn như vậy phải không?
    - Cậu nói gì thế, không có gì đâu mà- tôi ngao ngán trả lời vừa tiếp tục công việc.
    - Cậu đừng giấu tôi, tôi không muốn nhìn thấy người bạn luôn hoạt bát vui vẻ của mình trở thành thế này, tôi sẽ không tha cho ai làm tổn thương cậu đâu - Quốc giận dữ nhìn tôi
    Không thể kìm nén được nữa, cái gì đó thôi thúc những giọt nước mắt trong tôi trào ra, cái cảm giác như được giải tỏa mọi khúc mắc trong lòng, cảm giác như người đứng trước mặt mình đây là một cái thùng rác có thể thoải mái trút nỗi buồn phiền. Tôi khóc nất lên, ngày một lớn, nó nằm ngoài sự kiểm soát của tôi mất rồi. Thấy tôi ngày một khóc lớn, Quốc hoảng hồn: "Này cậu sao vậy, cậu không trả lời thì thôi, tôi không hỏi nữa, nín đi, nín đi" - vừa nói cậu vừa vỗ vỗ đầu tôi như dỗ một đứa con nít...đang nhõng nhẽo. Quốc dìu tôi ngồi xuống, lặng lẽ lắng nghe những tâm sự của tôi...cậu không nói lời nào chỉ cần nhìn vào mắt tôi và cảm nhận những gì tôi đang nói, điều đó củng đủ làm tôi vơi đi sự cô độc.
    Sau khi trút hết những nỗi buồn vào cái thùng rác tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hết sụt sùi, tôi chợt nhớ: "Hôm qua cậu và chị Nghi thế nào rồi, thấy chị ấy có vẻ không còn ghét cậu nữa..."
    - À cậu ấy đã từ chối tôi, Nghi nói rất vui khi có người bạn như tôi, nhưng để làm bạn trai thì không đựơc.
    Tuy rằng có chút buồn nhưng không hiểu tại sao sau khi nghe cậu ấy nói tôi lại cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, "có lẽnhững thứ không thuộc về mình thì có cố sức cũng không thể kéo nó đến với mình được" - mặc dù Quốc nói vậy nhưng tôi biết trong lòng cậu ấy rất buồn, cậu ấy không thể nào giấu đi ánh mắt thất vọng cũa mình được.
    - Cậu biết không, tôi đã thoáng vui khi nghe những gì cậu vừa nói đó, ngốc ạ - Tôi ném vào cậu ta cái giẻ lau, cậu ta cũng không vừa phản đòn lại bằng những viên phấn nhỏ, những tiếng cười vang lên rộn rã đã lấn áp đi sự buồn bã lúc sáng, hai đứa như trở về cái thời còn bé vô tư biết mấy, trận chiến diễn ra quyết liệt đến lúc hai đối thủ đã kiệt sức thì ôi thôi nguyên một bãi chiến trường, mặt hai đứa cũng lem luốc bẩn.
    Đến tận trưa thì mọi thứ mới trở về sự ngăn nắp của nò, chúng tôi bây giờ cũng không còn sức mà đánh nhau nữa chỉ còn đủ sức để đi về nhà mà thôi.
    Quốc vừa đưa tôi về đến nhà thì bất ngờ gặp Lâm đang đứng trước cổng: "Chào em, anh sẽ bắt đầu lại từ đầu với em, anh là thật lòng" - Lâm mỉm cười chờ đợi câu trả lời...
    Tôi vô cùng khó xử, không biết phải làm thế nào thì: "Thi àh, tôi biết trong lòng cậu, hình bóng của anh ta còn rất sâu sắc, chỉ là cậu không dám đón nhận sự thật thôi, hãy cho anh ta một cơ hội và cũng chính là cơ hội cho bản thân cậu" - Quốc nói
    - Mình không thể...
    Lâm chợt ngắt lời tôi, tiến đến đặt hai tay lên vai tôi: "Anh biết mình thật tồi tệ nhưng những ngày tháng sau khi rời bỏ em, anh đã không hề vui vẻ bên cạnh cô ấy, tụi anh ngày càng xa cánh nhau, bởi trong anh không biết từ bao giờ đã tồn tại bóng hình em, còn cô ấy... cô ấy đã quyết định chọn sự nghiệp để rời xa anh." Nói đến đây dường như cảm xúc của Lâm đều là thật anh ấy ôm chầm lấy tôi như ôm một báu vật mà khó khăn lắm mới tìm lại được, nhìn sâu vào mắt anh ấy tôi cảm nhận được dự yêu thương ấm áp vô cùng, tôi thật sự cảm nhận được tình cảm của anh...
    ...Nhưng tại sao tôi lại không vui thế này, chẵng lẽ chính tôi mới là người đã thay đổi...Trong vòng tay Lâm tôi ngoái đầu nhìn theo chiếc bóng Quốc xa dần, xa dần...đừng đi mà ...tôi muốn đẫy Lâm ra để chạy đến bên Quốc nhưng sao đôi tay này, đôi chân này không tài nào thực hiện được bởi tôi biết nếu làm như vậy chỉ khiến thêm một người phải đâu khổ mà thôi...
    Những ngày tháng tiếp sau đó ngày nào Lâm cũng xuất hiện bên cạnh tôi, có khi đến nhà từ rất sớm để đưa tôi đến trường có khi lại chờ tôi trước cổng trường từ rất lâu để đưa tôi về. Luôn quan tâm đến tôi, chỉ cần thấy tôi hắt xì một cái là:này em bệnh rồi đấy, thuốc cảm đây mau uống đi, rất hiệu quả đấy. Tôi chỉ mới sụt cân có tý là: "sao em ốm thế hả, mau ăn nhiều vào đi..." Dường như anh muốn bù đấp lại những tháng ngày xa cách nhau...nhưng giờ đây tôi lại cảm thấy mình thật sự trống vắng khi kkhông có Quốc.
    Mấy hôm nay không biết tại sao Quốc biến mất khỏi tầm mắt của tôi, đến trường cũng không găp, nhắn tin cũng không thấy hồi âm, cậu ấy đi đâu rồi, cậu ấy cố tình tránh mặt tôi sao...
    - Chị Nghi mấy hôm nay chị có thấy Quốc không, sao em tìm mãi mà chẳng gặp
    - Chị không biết nữa, dạo này chị cũng ít gặp cậu ấy, lúc xuống căn tin chị có gặp nhưng cậu ấy chỉ chào hỏi rồi bỏ đi ngay, cũng hơi lạ - chị với vẻ mặt đâm chiêu trả lời. - Mà em và Lâm quay lại với nhau rồi hả?
    - Vẫn chưa, em không biết có nên cho anh ấy cơ hội không nữa, em đang rất phân vân - Và người tôi muốn gặp để tâm sự bây giờ chỉ có Quốc.
    Những ngày cuối đông, là những ngày mà những đôi tình nhân yêu nhau cảm thấy vô cùng hạnh phúc, họ hẹn nhau đến nhà thờ Đức Bà, Thảo cầm viên... để tận hưởng nhừng ngày noel...Và tôi cũng thế, tôi có hẹn với Lâm. Hôm nay trời thật lạnh, tôi đã mặt một chiếc áo phông tay dài mà vẫn cảm thấy hơi se lạnh. Lâm chở tôi đi qua những dãy phố dài, tràn ngập màu sắc từ những dãy đèn dăng từ đường bên đây qua tận đường bên kia, đường phố náo nhiệt hẵng lên, đâu đâu cũng phát ra những bản nhạc về nole we wish youare merry Christmas....we wish you are merry Christmas and happy new year...Lâm hôm nay thật nổi bật với chiếc áo phông xanh rêu. Dường như anh đã thu hút nhiều ánh nhìn của những thiếu nữ bên đường. Hôm nay có lễ hội ở Thảo cầm viên, chúng tôi đến đó hòa vào dòng người cùng đón noel...Lâm dắt tay tôi tham gia các trò chơi... Lâm vui lắm nhưng sao tôi thấy mình không thật lòng muốn cùng anh...Bất chợt chuông điện thoại rung lên. "Alô, Thi nghe ạ"...
    - Thi hả, Quốc đây - đầu dây bên kia trả lời, giọng quen thuộc, làm tôi như run lên không phải vì cái lạnh của Sài Gòn mà là vì tôi đang hồi hộp chờ đợi điều gì
    - Cậu đi đâu mất tăm thế hả? Giờ mời nhờ đến tôi sao - tôi hờn dỗi.
    Đầu dây bên kia im bặt: "alô..alô, Quốc à, cậu còn đó không?"
    - Mình nhớ cậu...
    Giữa không gian náo nhiệt của đêm noel, mọi người cười nói vui vẻ nhưng sao tôi lại cảm nhận được trên thế gian này chỉ có tôi và Quốc. Tại sao bây giờ cậu mới nói ra câu nói này kia chứ...
    - Mình cũng nhớ cậu lắm, Quốc ơi! - những giọt nước mắt tràn ra sau bao nhiêu lâu bị tôi cố che giấu, giờ đây khi nghe được những câu nói này của cậu tôi thật sự không còn phải suy nghĩ nửa tôi thật sự đã ....rất thích cậu rồi.
    - Ngốc ạ, mình đang chờ cậu ở nơi mà chúng ta hẹn nhau lần đầu tiên, cậu tới đây được không, mình có nhiều chuyện muốn nói với cậu lắm, được không?
    - Thi ơi, qua đây em, bên này vui lắm - anh Lâm đang gọi tôi, từ xa tôi có thể nhìn thấy được nụ cười tỏa nắng của anh. Làm sao đây làm sao tôi có thể rời bỏ anh để chạy đến bên Quốc...tôi không làm được.
    - Thi sao cậu không trả lời, có chuyện gì sao?
    - Mình xin lỗi, mình không thể... xin lỗi cậu...
    Tôi không biết mình có phải hối hận vì việc làm hôm nay không nhưng tôi không thể bỏ rơi Lâm ngay lúc này mặt dầu anh đã từng làm thế với tôi...và tôi cũng đã từng thật sự rất thích anh...
    Thấy tôi thất thần lâm gọi: - Em vui không, hôm nay anh có điều đặc biệt muốn cho em xem, đi theo anh, let's go
    Anh dẫn tôi đến trước một cây thông to ơi là to rất nhiều màu sắc từ những quả châu, dây đèn lấp lánh
    - Chờ anh ở đây
    Khoảng 5 phút sau, có một ông già noel xuất hiện trước mắt tôi, với hàng râu trắng muốt che hết khuông mặt, lại còn đeo kính râm nữa chứ, lần đầu tiên tôi thấy ông già noel ngộ nghĩnh như vậy
    - Merry christmas!!! Này cô gái, sao cô đứng đây có một mình thế
    - Tôi đang chờ bạn
    Ông ấy hỏi thêm: - Oh, chắc là bạn trai rồi, chắc cô hạnh phúc lắm, cô có vui không?
    Tôi cúi đầu nhìn xuống đất: - Tôi cũng không rõ, rõ ràng là anh ấy rất tốt nhưng tại sao trong đầu tôi chỉ có hình bóng của người khác...tôi không thể kiểm soát chính bản thân mình nửa, ông nói tôi phải làm sao đây...hức..., những giọt nước mắt lại rơi
    Ông già đưa tay lau đi những giọt nước mắt, dường như ông cũng đau khổ không kém gì tôi, nhờ chiếc kính râm mà tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt ông, có lẻ ông cũng đang khóc. Ông cầm tay tôi thật chặt: "em có biết không, anh đã cảm nhận được điều này từ lâu nhưng bản thân không muốn chấp nhận nó, vì anh không muốn mất em, anh thật ích kỉ, và chính sự ích kỉ đó đã khiến em phải đâu khổ, anh xin lỗi"
    - Anh Lâm...em ...em
    - Em không cần nói gì hết, anh không trách em đâu, mà em thật ngốc tại sao lại không nói ra chứ...
    Anh đua tôi một hộp quà: "giáng sinh vui vẻ, hãy hạnh phúc bên người em yêu thương"
    Nhìn theo bóng anh tôi chợt nhận ra anh đã thây đổi nhiều, rất dịu dàng, rât quan tâm đến người khác. Nhưng tôi không thể suy nghĩ nhiều nữa việc quan trọng tôi phải làm bây giờ là chạy thật nhanh đến bên Quốc người mà tôi yêu thương.
    Số máy quý khách vừa gọi hiên không liên lạc đươc...Quốc làm sao thế, sao lại không nghe điện thoại, tại sao? Có chuyện gì xảy ra với Quốc. Tôi chạy nhanh tới mức không thể kịp nhìn thấy những gì xung quanh mình. Nơi hẹn đầu tiên là quán trà sữa cách xa trường sao, chắc là vậy rồi, tôi lập tức bắt xe bus đến đó. Bước vào trong là không gian vô cùng ấm cúng với tiếng nhạc sập sình, những cập tình nhân đang cùng nhau tận hưỡng niềm hạnh phúc...tôi chạy tìm Quốc khắp nơi, bao nhiêu cập mắt đổ dồn về tôi, nhưng tôi không quan tâm...tôi phải tìm Quốc. Quốc ơi cậu ở đâu?
    Bây giờ đã là 10 giờ hơn, tôi lê những buớc chân nặng trịch trên đường, không suy nghĩ được gì, tôi đã đến trễ, có lẽ Quốc đã chờ rất lâu...phải làm sao đây....hu hu hu...tôi khóc òa lên
    - Wow, con búp bê đẹp quá
    Đó chẳng phải con búp bê lần trước chúng tôi cùng nhau chọn cho chị Nghi sao. Tôi bừng tỉnh, đúng rồi lần đầu tiên không phải ở quán trà sữa mà là ở nơi câu ấy nói:chúng tôi chỉ đang tìm hiểu mong bạn giữ bí mật giúp...chính là ở đó, tại sao bây giờ tôi mới nhớ kia chứ. Ba chân bốn cẳng chạy đến đó thật nhanh với hi vọng Quốc vẫn chua rời khỏi
    Mọi người vẫn còn rất náo nhiệt,chen chút nhau trên khu phố vì ở đây bày bán rất nhiều mặt hàng, đặt biệt là dịp noel . Tôi hòa vào dòng người để tìm Quốc, sao mải mà vẫn chưa thấy, hay cậu ấy về rồi, không thể nào, Cậu ấy nhất định sẽ chờ tôi mà. Đi mãi tôi cũng đến trước cửa tiệm bán con búp bê tóc dài, moị vật vẫn không thay đổi mà sao người đã không còn ở đó. Tôi ngồi phệch xuống bậc thềm trước cửa tiệm ôm gối khóc: Quốc ơi cậu ở đâu, cậu mau ra đây cho tôi...huhu...
    - Này cậu ra lệnh cho ai thế hả?
    - Sao giờ cậu mới xuất hiện hả? Cậu có biết tôi đã tìm cậu như thế nào không? Suýt nữa là tôi bỏ cuộc rồi, sao cậu lại làm tôi khổ sở thế hả? Đồ xấu xa, đồ đáng ghét, ....đồ ...đồ thỏ đế..hức...hức... - Tôi chợt bừng tĩnh, cậu ấy xuất hiện trước mắt tôi nở nụ cười như không có chuyện gì, tôi thật sự tức giận nhưng trong lòng vui lắm lắm. Bộ dạng của tôi thật thảm hại, nước mắt nước mũi tèm nhem là đều do cậu ta hại.
    - Ai bảo cậu tôi thỏ đế
    - Không thỏ đế sao giờ cậu mới nói cậu nhớ tôi, cậu có biết tôi xém chút đã đến bên Lâm không, đồ ngốc
    - chỉ vì tôi nghĩ cậu không thích tôi, ừm giờ cậu hãy nghe cho kĩ những điều tôi sắp nói đây...
    Tôi hồi hợp lắng nghe như nuốt từng chữ
    - Cậu cậu... hôm nay xấu quá hà...hahaha
    - Đồ xấu xa, cậu dám...cậu chết chắc rồi - tôi đánh tới tấp vào vai Quốc
    Quốc đứng yên không phản khán chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến: - Đây mới là Ái Thi mà tôi thích, luôn vui vẽ, cười nói, dù không xõa tóc nhưng vẫn rất xinh, ít nhất là trong mắt tôi...-Trông Quốc thật ngố, vùa gãi đầu vừa đưa cho tôi mãnh giấy có ghi 520 1314
    - Ủa, số điện thoại mới hả?- tôi trố mắt ếch nhìn Quốc
    - Trời cậu ngốc thật, cái này có nghĩa là... tôi yêu cậu mãi mãi
    - Hề hề... cậu sến quá...nhưng tôi cũng vậy - tôi thẹn thùng trả lời và tôi biết rằng Quốc cũng vậy.

    Tình cảm của chúng tôi được xây dựng từ kế hoạch chinh phục chị Nghi nhưng không ngờ người bị chinh phục lại là tôi. À nhắc mới nhớ chị Nghi cuối cùng cũng bị cảm, lần này là chị Nghi tỏ tình trước mới ghê chứ, thế mới nói trên đời này không có gì là không thể bạn ạ...tất cả phụ thuộc vào bản thân mình thôi...
    Sưu tầm
    Scroll to Top