-
Làm bồ?
-
Anh không đùa đâu, anh nói thật đấy.
-
Ơ kìa, em có đùa đâu, em nói thật mà, ừ thì làm bồ. Thế làm bồ là như thế nào ạ?
-
Làm tất cả những gì như em làm với người yêu, nhưng chỉ là bồ, không phải người
yêu, thế thôi.
-
Anh nói thật đấy à.
-
Ừ anh nói thật
-
Tại sao? Anh có người yêu rồi, em cũng thế, sao anh còn cần bồ làm gì?
-
Vì anh thích em.
-
Thích em, nhưng… À anh này, anh vừa phải thôi, anh đừng đưa em vào tròng, đừng
nghĩ em trẻ con mà trêu em nhá. Em không bị anh lừa đâu.
-
Anh không đùa, anh nói thật. Anh thích em, anh thoải mái khi ở bên cạnh em,
cách nói chuyện của em khiến anh vui. Anh muốn gần em hơn. Anh có thể nói hết với
em mọi thứ không dè dặt, không che đậy, ở bên em anh thật hơn, không phải chỉn
chu như ở bên cạnh người yêu anh.
-
À, em hiểu rồi. Làm bồ như một người bạn để chia sẻ chứ gì ạ. Em sẵn sàng. Em
quý anh lắm, em cũng thấy rất thoải mái khi nói chuyện với anh.
-
Còn nữa, làm bồ…sẽ giống như ở bên cạnh người yêu. Được ôm em, được hôn em…
-
Vớ vẩn, không được. Sao anh lạ thế. Anh nói chuyện em chẳng hiểu gì cả. Nửa đùa
nửa thật. Em chẳng thích thế này đâu.
-
Anh thích em, thích được chăm sóc em như người yêu em, được em nũng nịu, được vỗ
về em mỗi lúc em buồn. Được chạm khẽ vào tay em, và hơn thế nữa…
-
Thôi anh đừng nói nữa, coi như em chưa nói chuyện với anh hôm nay. Anh suy nghĩ
lại đi. Em bắt đầu ghét anh rồi đấy. Chào anh.
Trang
đập mạnh chiếc điện thoại xuống mặt bàn, giận dữ và bối rối, cô chẳng hiểu sao
hôm nay Tùng lại nói những điều như thế.
Hai
tháng quen nhau, một thời gian chưa lâu nhưng đối với Trang, Tùng như một người
anh lớn, rất đỗi thân thiết và tâm lý. Chu đáo trong từng cử chỉ, biết quan tâm
và lắng nghe cô hơn một người bạn, sẵn sàng đưa cô đi chơi hay gọi điện cho cô
những lúc cô buồn. Tất cả đều khiến Trang tin tưởng và quý mến anh. Còn đối với
Tùng thì khác, ngay từ lần đầu tiên gặp Trang, ánh mắt trong veo, đôi môi đỏ mọng
và cách nói chuyện thông minh của cô đã thực sự hấp dẫn anh, Trang như một ẩn số
bắt buộc Tùng phải đi khám phá. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở sự quý mến và niềm
đam mê vì cả Tùng và Trang đều đã có người yêu. Mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản
hơn nếu Tùng không thích Trang đến như vậy.
-
Alo
-
Em đây, Trang đây.
-
Uh! Anh biết mà, sao vậy em, hết giận anh rồi hả, giận lâu dữ vậy trời. Coi như
anh chưa nói gì nhé.
-
Vâng
-
Anh vui vì em gọi điện lại cho anh đấy cô bé ạ. Dạo này em sao rồi?
-
Em vẫn bình thường anh ạ.
-
…
-
Uh, em có chuyện gì hả, giọng em buồn quá.
-
Không …có gì đâu anh, em chỉ muốn gọi cho anh thôi…Thế thôi anh nhé, em chào
anh.
Tít
tít…
a
Ngơ
ngác chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra Tùng vội vàng bấm số gọi lại cho Trang, chắc
chắn cô bé có chuyện rồi, lạ lắm, mọi ngày cứ líu lo sao hôm nay lại ít nói thế.
-
Trang hả em, em có chuyện buồn đúng không? Kể cho anh nghe đi? Sao lại giấu anh
thế?
-
…Anh ơi… – Giọng Trang run lên, những tiếng nấc nghẹn ngào phát ra.
-
Ừ anh đây, anh vẫn nghe em nói đây.
-
Không có gì đâu anh ạ…. em với anh Nguyên, chia tay rồi.
-
Sao lại thế? Anh không hiểu.
-
Anh ấy phản bội em, anh ý có người yêu khác rồi anh ạ.
-
Có chắc không em? Em nói chuyện với Nguyên chưa? Phải bình tĩnh em ạ, em nên
tin người yêu em.
-
Anh ý bảo người ấy chỉ là bạn, là bạn mà có thể ôm, có thể hôn được hả anh?
Trang
hét lên, những cảm xúc bấy lâu cô kìm nén vỡ òa, cô không muốn tin vào những gì
mình chứng kiến nhưng tất cả là sự thật. Cô bị người yêu phản bội. Người mà ai
cũng cho rằng anh ý hiền lành và trung thực dối lừa cô. Cô đau đớn và uất hận,
cô căm thù con người lấy đi niềm tin vào tình yêu của cô. Cô muốn trả thù.
Lặng
đi một hồi lâu để lắng nghe tiếng khóc của Trang, Tùng cảm thấy một nỗi buồn tê
tái. Anh thương Trang, anh muốn ở bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.
-
Em nín đi, đừng khóc cho một người không đáng như thế nữa.
-
…
-
Vâng, em nín….Từ ngày mai… anh làm bồ của em nhé.
-
Bồ ư, anh bảo anh đùa mà, quên chuyện ấy đi, anh coi em như em gái, bất cứ lúc
nào em cần, anh sẽ ở bên em. Đừng nhắc đến chuyện hôm trước nữa em nhé. Anh đùa
thôi mà.
-
Nhưng em không đùa, em nói thật. Em cần. Em không muốn cô đơn.
-
Thì anh vẫn ở bên cạnh em mà, anh sẽ lấp đi khoảng trống của em, được chưa cô
bé.
-
Không, thế chưa đủ, em muốn được đi chơi với anh như một người yêu. Được chăm
sóc cho anh như với người yêu em. Được ôm và hôn anh khi nào em muốn.
-
Em…em lấy anh ra để trả thù Nguyên hả?
-
Không… – Trang ngập ngừng.
-
Đừng suy nghĩ như thế nữa em nhé, em ngủ đi. Mai anh sẽ qua đưa em đi chơi. Đừng
khóc nữa, anh sẽ ở bên em. Em gái bé nhỏ ạ.
-
Vâng, anh ngủ ngon.
Lần
này, Tùng là người dập máy trước. Anh hiểu cảm giác của Trang, anh biết cô nói
như vậy để trả thù Nguyên, anh hơi chạnh lòng, nhưng thực sự anh thấy vui và đến
chính bản thân anh cũng không thể lý giải được điều này.
7
giờ tối hôm sau.
-
Em muốn đi đâu?
-
Đi xem phim được không ạ?
-
Ừ được.
-
Anh có sợ chị Linh nhìn thấy anh với em đi cùng nhau không?
-
Sợ gì hả em, Linh hiểu mà, anh cũng kể với Linh về em. Linh bảo quý em lắm đấy.
-Thật
vậy ạ?
-
Ừ, thật.
Vừa
đến cửa rạp chiếu phim, Trang đã nhảy phắt xuống xe, cô đưa tay chỉ chỉ vào hầm
để xe.
-
Anh gửi xe đi em đứng đây chờ anh nhé.
-
Ừ, chờ anh nhé.
Đôi
má lúm đồng tiền của Trang làm cô bé trở nên rất đáng yêu, mới hôm qua còn khóc
thế mà hôm nay Trang như một con người khác hẳn. Cô vẫn lí lắc như mọi ngày.
“Chắc cô bé không muốn thể hiện là mình buồn rồi về nhà lại khóc một mình cho
mà xem”, Tùng nghĩ thầm trong bụng như thế. Đây là lần đầu tiên cô và anh đi
xem phim, mọi lần hai người chỉ toàn đi ăn rồi đi uống café, đến những nơi để
có thể nói chuyện được, vì Trang sợ mọi người hiểu nhầm.
-
Anh ơi, xem phim này nhé.
-
Phim ma hả em, có sợ ma không mà dám xem.
-
Hì, em có sợ, nhưng có anh đi cùng, em ứ sợ.
-
Ừ, hôm nay cô thích gì tôi cũng chiều hết.
-
Thế mua vé xong, anh mua bắp rang bơ với cả pepsi cho em nha.
-
Dạ vâng ạ. – Tùng kéo dài giọng ra khiến cả hai người cùng bật cười
Anh
cảm thấy vui vui, lâu quá rồi anh chưa được đi xem phim, cả anh và Linh đều bù
đầu với công việc, Linh cũng chẳng thích đi xem phim, cô cho rằng mình hết tuổi
ấy rồi. Cô và anh thường đến nhà nhau, ăn tối và làm những việc chỉ người lớn mới
hiểu. Vậy là quá đủ cho một buổi đi chơi.
Hai
tiếng ngồi trong rạp trôi qua thật nhanh, một bộ phim chẳng có gì thú vị, tình
tiết nhạt nhẽo, phim ma mà ma hiện rõ mồn một nhưng đôi bàn tay nhỏ bé của
Trang đang siết mạnh lấy anh, cô bé có vẻ rất sợ hãi, mỗi lần Trang hét lên lại
khiến anh bật cười. Thật ngộ nghĩnh, anh cảm giác trái tim mình đang loạn nhịp.
-
Anh về nhé, em cám ơn, hôm nay em rất vui.
-
Sao lại cám ơn, em không coi anh là bạn à. Hôm nay anh mời em đi rồi, hôm sau
em phải mời anh đi chơi đấy nhé.
-
Dạ, rõ ạ.
Tùng
phóng xe đi về, mùi hoa sữa phảng phất trong không gian, anh thấy yêu đời lạ,
Trang như một luồng gió mới thổi mát tâm hồn anh, một cảm giác mà lâu rồi anh
chưa thấy có. Đang miên man trong cảm xúc lâng lâng bất ngờ chuông điện thoại
reo, là Linh gọi.
-
Alo, anh đây.
-
Anh đang trên đường à, anh vừa đi đâu về thế?
-
À, hôm nay phòng anh liên hoan, mọi người rủ nhau đi nhậu nhẹt em ạ! Sao thế
tình yêu của anh?
-
À không, chắc là nhầm anh ạ, cái Nga bạn em nó bảo nhìn thấy anh đi với cô bé
nào đó vào rạp chiếu phim. Nhưng em nghĩ nó nhầm vì anh có bao giờ đi xem phim
đâu.
-
Ui, thế à, lạ nhỉ. Chắc nó nhầm thôi em ạ. – Tùng giật bắn người, một luồng gió
lạnh chạy dọc sống lưng.
-
Vâng thế thôi anh ạ, anh về nhanh đi anh nhé. Em ngủ đây, yêu anh nhiều.
-
Ừ hôn em.
Linh
vừa dập máy mồ hôi ứa ra ướt đẫm áo của Tùng, anh chưa bao giờ kể với Linh về
Trang như những gì anh nói. Làm sao có thể chấp nhận chuyện người yêu đưa một
cô gái khác đi xem phim được chứ, nhưng làm sao Tùng có thể nói cho Trang là anh
đang phải lén lút đưa cô đi chơi. Điều kiện không cho phép, nhưng anh cho rằng
mình chẳng làm gì sai cả, chỉ là nên cẩn thận hơn cho các lần sau thôi.
Đã
một tuần kể từ ngày đi xem phim, Tùng chưa gặp lại Trang, hai người vẫn gọi điện
thoại và nhắn tin cho nhau như thường lệ. Nhưng Tùng bắt đầu cảm thấy một nỗi
nhớ đang lớn dần lên, nỗi nhớ không mang tên tình yêu. Hôm nay Trang gọi điện
và mời anh đi chơi, lần này không đi xem phim chỉ đơn thuần đi uống café, cô bé
có vẻ gầy hơn, đôi mắt ẩn chứa một nỗi buồn sâu lắm. Anh muốn hỏi nhưng sợ sẽ
khiến Trang buồn hơn nên lại thôi. Buổi nói chuyện không nhiều tiếng cười, chỉ
là những khoảng lặng, anh để yên cho cô thả sức mà suy nghĩ cùng tách café được
khuấy liên tục.
-
Làm bồ thì có thể yêu được không hả anh?
-
Không em ạ, bồ là bồ, còn người yêu là người yêu.
-
Sao lại thế ạ? Anh chắc mình sẽ không yêu bồ chứ, có ai nói trước được gì đâu?
-
Anh hiểu anh mà, anh biết phân biệt rõ ràng giữa thích và yêu, giữa người yêu
và bồ em ạ.
-
Uh, anh tự tin nhỉ.
-
Anh chỉ nói thế thôi, còn em là em, em không phải là bồ của anh nghe chưa?
-
Em có nói gì đâu, ta về thôi anh.
Trang
đứng dậy, cái thân hình nhỏ bé ấy thể hiện rõ cô đang mệt mỏi lắm, nhưng cô vẫn
cười thật tươi với Tùng mỗi khi bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô.
-
Anh đội mũ bảo hiểm cho em đi.
-
Hả, anh chưa đội mũ cho ai bao giờ đâu đấy, kể cả chị Linh.
-
Thì anh đội cho em, có gì khó đâu mà.
-
Ừ.
Vừa
cúi xuống để gài dây mũ, Trang bất chợt thơm nhẹ vào má Tùng và nói khẽ: “ Em
thích anh, thật đấy. Từ mai em sẽ làm bồ anh.” Câu nói và cái thơm bất ngờ khiến
Tùng bất động. Anh đứng lặng im mất mấy giây, hạnh phúc xen lẫn bối rối. Anh giống
đứa trẻ mới lần đầu biết rung động, tim anh như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.
Anh muốn nói không, muốn từ chối lời đề nghị của Trang, nhưng chính sự tham lam
của người đàn ông ngăn anh lại. Anh thích sự mới mẻ Trang mang đến. Anh gật đầu
đồng ý. Kể từ giây phút ấy họ là tình nhân.
23
giờ 15
Tin
nhắn của Trang
-
Em nhớ anh
-
Anh cũng thế.
23
giờ 30
-
Em nhớ anh
-
Anh biết rồi mà, anh nhớ Trang lắm.
-
Em thích anh.
Tùng
tủm tỉm cười, càng ngày anh càng cảm thấy thích thú với sự ngộ nghĩnh đáng yêu
của Trang.
-
Anh thích em nhiều lắm, em ngủ đi nhé. Hôn em.
-
Ai cho anh hôn mà anh hôn. Thơm gió thôi. Xì. Em ngủ đây. Mai gặp lại anh nhé.
-
Khoan đã, sao lại mai hả em?
-
Mai rồi anh biết, anh ngủ đi.
11
giờ 30 trưa ngày hôm sau.
-
Anh xuống dưới cổng cơ quan đi, em đang ở đấy.
-
Sao em lại đến cơ quan anh?
-
Anh xuống đi rồi biết.
Tùng
vội vàng chạy xuống, anh không hiểu Trang đến cơ quan anh làm gì, mọi người ai
cũng biết Linh là người yêu anh, anh sợ ai đấy nhìn thấy Trang rồi lại nói cho
Linh. Anh thấy lo lắng thực sự.
-
Sao mà anh phải vội vàng thế kia, em có bỏ đi khi anh xuống đâu.
-
Vì anh không muốn em chờ lâu. Vừa nói Tùng vừa lấy tay lau những giọt mồ hôi
đang rơi lả tả xuống mặt.
-
Em nấu ăn trưa cho anh, anh ăn đi. Em về đây. Em bịt mặt thế này sẽ không ai nhận
ra em đâu, anh đừng lo.
-
Ừ, anh cám ơn, em về cẩn thận nhé.
Anh
đứng nhìn theo bóng chiếc xe của Trang cho đến khi cô đi khuất, hộp cơm Trang
làm cho anh thật ngon, Tùng cảm động lắm. Chưa bao giờ Linh làm như vậy với
anh. Cầm hộp cơm trên tay anh thầm cám ơn Trang, anh thấy mình là một người may
mắn.
Hôm
sau nữa.
-
Lạnh anh nhỉ.
-
Ừ. Lạnh. Em ôm anh đi cho đỡ lạnh
-
Không.
-
Thế để anh ôm em nhé.
-
Vâng.
Tùng
kéo tay Trang vòng lên để ôm lấy anh. Đôi bàn tay nhỏ bé của Trang và anh đan
xen vào nhau. Khoảng cách giữa cô và anh bây giờ gần như không còn nữa. Chỉ còn
thiếu một nụ hôn nữa thôi. Anh sẽ chính thức đạt được những gì anh mong muốn.
-
Anh hôn em nhé.
-
Sao anh hỏi kì thế, không, em không cho.
-
Tại sao?
-
Vì chưa lãng mạn. Vì nhanh quá. Em muốn tất cả diễn ra từ từ.
-
Ừ thế thôi, anh thơm em vậy nhé.
-
Uh.
Thơm
nhẹ lên đôi má phúng phính của Trang, Tùng cảm thấy mình thay đổi khá nhiều.
Không còn cứng nhắc và khô khan như những gì anh biết về mình, những hành động
cử chỉ anh chưa từng có trước đây, những thứ anh cho là lố lăng ngớ ngẩn, bây
giờ anh làm rất thích thú nữa.
Hình
ảnh Trang lấn chiếm dần trong tâm trí của anh. Lúc nào anh cũng muốn ở bên cạnh
cô, đi cùng cô. Không còn cảm giác tò mò muốn hôn lên đôi môi cô, anh muốn mọi
thứ diễn ra thật chậm.
Những
ngày tiếp theo, Tùng như quên đi mình có người yêu, anh tràn ngập trong những cử
chỉ ngọt ngào dễ thương của Trang. Những tin nhắn ngộ nghĩnh, những hành động bất
ngờ khiến trái tim của chàng trai 30 tuổi loạn nhịp. Không thừa nhận mình đang
dần dần yêu Trang, anh vẫn nghĩ mình là một người biết phân định rõ ràng giữa cảm
giác thích và yêu, nhưng những đêm trằn trọc vì nhớ cô khiến anh không thể lí
giải nổi. Anh ghen với những ánh mắt khác nhìn Trang, giận dỗi khi cô có những
tin nhắn tán tỉnh của những chàng trai khác, nhưng anh không có quyền, anh cố làm
như không quan tâm. Trang không là người yêu, cô ấy chỉ là bồ, là người tình của
anh mà thôi.
-
Mưa quá để anh lấy áo mưa ra nhé.
-Không,
trú mưa đi anh.
-
Muộn rồi mà, em lạnh không? Có sợ về muộn không?
-
Trú một tí thôi, không tạnh thì em với anh đi về. Em muốn đứng trú mưa với anh.
Lạnh thì em ôm anh.
-
Ừ. Dừng ở đây nhé.
Tùng
vội vã táp xe vào một mái hiên bên đường. Những cơn giông mùa hạ bao giờ cũng dữ
dội. Ôm Trang vào lòng, anh muốn che chắn cho những hạt mưa không làm cho cô
thêm lạnh. Từ từ Trang nhướn người lên, chạm khẽ vào môi anh. Nụ hôn đầu tiên của
hai người. Dưới những hạt mưa nặng trĩu hai người hôn nhau say đắm, một cảm
giác hạnh phúc tràn ngập trong Tùng. Anh nhận ra anh không chỉ thích Trang như
anh nghĩ, đó là tình yêu. Anh rung động, anh run, những cảm xúc chỉ tình yêu
đích thực mới mang đến cho anh. Anh nhớ mùi hương của Trang đến nồng nàn. Anh
muốn Trang là người yêu anh thực sự.
-
Anh và em chia tay thôi!
-
Tại…tại…sao lại thế?
Chiếc
cốc thủy tinh rơi xuống sàn vỡ toang. Linh ngước lên nhìn Tùng, nước mắt cứ thế
chảy ra giàn giụa. Cô biết thời gian gần đây Tùng thay đổi, không còn được quan
tâm vỗ về cô như ngày xưa, nhưng cô không bao giờ có thể tưởng tượng anh nói ra
lời chia tay. Bốn năm yêu nhau, bao nhiêu khó khăn trắc trở cô cùng anh vượt
qua. Tin tưởng anh tuyệt đối, họ dự định cuối năm nay kết thúc bằng một đám cưới.
Ai cũng khen tình yêu của họ đẹp. Vậy tại sao anh nói như vậy chứ?
-
Anh không tốt, anh không xứng đáng với em…Anh xin lỗi, em không có lỗi gì cả. Là
do anh, anh sai.
-
Tại sao? – Linh hét lên, cô như điên lên sau câu nói của Tùng, cô chạy thẳng ra
trước mặt anh.
-
Bốn năm yêu nhau, anh nói một câu anh sai là có thể chia tay được ư? Tấ cả những
kỉ niệm chúng ta có với nhau anh nói một câu anh sai là rũ bỏ được hết sao?
-
Anh ơi, anh đừng như thế này, em sợ lắm, anh đang đùa em đúng không? Anh đừng
đùa thế nữa. – Linh ôm chầm lấy Tùng, toàn thân cô run lên bần bật, tiếng nấc
ngày một to hơn.
-
Em bình tĩnh lại đi… – Giọng nói của Tùng run lên, những giọt nước mắt cũng
đang lăn dài trên má anh. Anh cầm tay Linh đẩy cô ra.
-
Em đừng khóc, em không có lỗi, là do anh. Anh xin lỗi em. Em khóc thế này, anh
thương em lắm…
Đến
đây, dường như cảm xúc dằn vặt tội lỗi khiến Tùng không còn kìm chế nổi nữa.
Anh bật khóc, hai con người từng yêu nhau, từng hạnh phúc giờ đây đứng trước mặt
nhau khóc. Khóc cho một cuộc chia ly. Chia ly hoàn toàn.
-
Anh có người yêu khác rồi đúng không? – Linh cúi mặt xuống, bước lùi ra khỏi
vòng tay của anh, gióng nói của cô bỗng nhiên đanh lại.
-
Anh…
Chưa
bao giờ Tùng thấy Linh giận dữ như vậy. Cô đẩy mạnh anh ngã xuống sàn.
-
Anh đúng là không xứng đáng có được tình yêu của tôi. Đồ đều.
Linh
chạy nhanh ra khỏi cửa, bóng của người con gái đoan trang nết na ấy cứ ngày một
khuất dần. Bỏ lại sau lưng một người đàn ông ôm mặt khóc, khóc ân hận cho tội lỗi
mình gây ra. Khóc để chấp nhận từ nay sẽ mất hoàn toàn người con gái từng là của
mình. Anh đau.
-
Trang, anh yêu em.
-
Yêu em? Anh chỉ được nói thích em thôi. Anh có người yêu anh, em chỉ làm bồ của
anh thôi.
-
Không, anh chia tay chị Linh rồi. Anh muốn làm người yêu em thực sự. Muốn em là
của anh. Anh yêu em mất rồi.Yêu nhiều lắm.
-
Yêu?
Trang
mỉm cười một nụ cười nửa miệng, cô nhìn anh, một ánh nhìn tinh quái. Chưa bao
giờ cô nhìn anh như vậy, ánh mắt sắc lém, quái dị, anh thấy sợ anh mắt ấy.
-
Anh biết không? Em từng hi vọng anh không giống như những người con trai khác,
em vui nhiều lắm khi ở bên anh, ấm áp nhiều lắm khi được anh chăm sóc. Nhưng
anh cũng như Nguyên, cũng sẵn sàng rũ bỏ 4 năm tình yêu của anh để chạy theo một
người con gái khác. Người tạo cho anh cảm giác mới mẻ.
-
Đấy là ngày xưa thôi, ngày xưa anh ham hố, anh không tốt. Nhưng anh yêu em là
thật.
-
Anh đừng nói thế, đến khi anh gặp một người khác, người làm anh mới mẻ hơn em,
em cũng như chị Linh thôi.
-
Em không tin anh sao?
-
Tin ư? Em không tin anh. Tin sao được chứ khi anh có thể lừa dối người anh yêu
trong suốt một thời gian dài.
-
Cho anh một cơ hội, anh sẽ làm em tin anh.
-
Không anh ạ, chưa bao giờ em nghĩ rằng mình yêu anh. Đã làm bồ không có chỗ cho
tình yêu. Chúng mình chấm dứt chuyện này ở đây thôi. Từ mai, em không cần bồ nữa.
Em đủ tự tin để bước tiếp rồi. Em sẽ lại yêu và chắc chắn không bao giờ em làm
bồ của người khác nữa đâu anh. Chúc anh hạnh phúc.
Trang
quay lưng bước đi, Tùng ngã khụy xuống đất. Tê tái và cô đơn bao trùm lên anh
và cả không gian. Giờ đây chỉ còn lại một mình Tùng đứng trên con đường rộng
thênh thang.
Anh
từng nghĩ mình là một người may mắn, anh có tất cả người yêu và người tình,
nhưng bây giờ anh là kẻ trắng tay.
Mất
tất cả
Danh
dự và niềm tin.
Một
lần nữa anh khóc
Những
giọt nước mắt muộn màng…
Sưu tầm
0 comments:
Post a Comment