Sự lớn lên nào chả chứa đựng những nỗi
khốc liệt. Có những đứa trẻ luôn cô đơn, không phải vì chúng muốn như thế, mà bởi
vì người khác bắt chúng phải chọn cách lớn lên tàn nhẫn nhất với chính mình.
Tôi chưa bao giờ kể cho ai về câu
chuyện giữa tôi, và cô bạn thân duy nhất của tôi. Có những thứ vĩnh viễn là bí
mật, có những thứ sợ nhắc lại sẽ đau lòng, cũng có những thứ vì quá đẹp nên
luôn được cẩn trọng nâng niu. Bất cứ khi nào có thể được mang ra nhìn lại, cũng
đủ để tôi thấy được, rằng mình đã có cô ấy, chính là sống không phí phạm một đời.
Có ký ức nào tự nhắc cho chúng ta nhớ?
Có cuộc gặp gỡ nào đã định sẵn là sẽ trở thành định mệnh?
Giống như việc tôi chưa bao giờ tin
vào số phận, nhưng dường như số phận luôn đeo bám chúng tôi, và tìm cách quyết
định cuộc đời của chúng tôi.
- Này, tại sao cậu lại khóc? Phải trả
đũa lại chúng nó chứ? Lớn rồi mà sao vẫn còn yếu đuối như trẻ con thế?
Cô bạn lại gần tôi, ngồi xổm xuống
bên cạnh. Mái tóc xoăn dài buông thõng xuống vai, lòa xòa trước mặt. Đôi mắt đẹp
nhưng vô thần vẫn nhìn về phía trước, nếu như không có câu nói vừa rồi thì có lẽ,
tôi tin chắc rằng cô ấy đang nói với ai chứ chẳng phải tôi.
- Phương?
- Cậu biết tôi? – Cô bạn nhướn mày
nhìn sang, khuôn miệng he hé một nụ cười nửa miệng, nhưng không khiến người ta
cảm thấy bị xúc phạm. Trái lại, tôi bất giác cảm thấy thật thân thiết.
- Cậu là hoa khôi của trường, đương
nhiên là…
- Hoa cái con khỉ gì chứ, cũng chẳng
phải là cái gì ăn được – Phương xoa xoa tay rồi ngồi bệt hẳn xuống, cởi chiếc
dày cao gót ném sang một bên, khẽ dựa lưng vào bức tường phía sau, rồi cô ấy
quay sang tôi – Thật ra tôi rất ghét kiểu con gái như cậu, dễ bị bắt nạt, lúc
nào cũng khóc lóc.
- …
- Nhớ lại, trước kia tôi cũng như cậu,
cũng bị người khác bắt nạt, cũng bị người ta lấy ra làm trò đùa. Tôi vẫn thường
ghét bỏ con người khi trước của mình, vẫn thường tìm cách phủ nhận. Nhưng rồi
hôm nay nhìn thấy cậu, tôi lại bỗng dưng nhớ về những ngày tháng ấy, thật kỳ lạ!
- Cậu, cũng từng như thế này sao?
- Không tin được đúng không? Thật ra
tôi cũng là đứa nhu nhược như thế đấy!
- Tại sao lại nói chuyện này với tớ?
- Vì định làm bạn với cậu! Bí mật này
coi như làm quà tặng cho cậu.
- Làm bạn với tớ? Nhưng vì sao lại muốn
làm bạn với tớ cơ chứ?
- Hỏi nhiều thế, chỉ là tự dưng tìm lại
được hình bóng trong ký ức thôi, đừng nghĩ ngợi nhiều. Làm bạn với tôi, cậu sẽ
không bị bắt nạt nữa, thế nào?
- Chắc chắn tớ phải đồng ý?
- Chắc chắn, cậu hết lựa chọn rồi! Từ
giờ chúng ta sẽ dựa vào nhau, để chống lại thế giới – Cô bạn bất chợt cười
khanh khách, một kiểu phong thái mà tôi có cố gắng cách nào cũng không thể làm
được.
Lúc đó, tôi chỉ đơn thuần nghĩ, chúng
tôi là hai con người khác nhau, vì là hai người khác nhau nên cá tính khác
nhau. Những ưu điểm của cô ấy, xuất phát từ cá tính của cô ấy mà thôi. Tôi đã
nghĩ như vậy mà không biết, người bạn này của tôi đã từng có một quãng thời
gian chật vật thế nào để biến thành một cô gái như hiện tại. Mọi thứ đều là cô ấy
nỗ lực để có được, chứ không phải tự nhiên.
Con người ta thật không dễ dàng gì để
có thể biến mình thành một con người khác. Chúng ta khuông muốn thay đổi, nhưng
rõ ràng chúng ta buộc phải thay đổi. Đó là quy luật của cuộc đời, dù muốn hay
không, vẫn phải chấp nhận nó, như một điều kiện để sinh tồn. Mãi sau này, khi
tôi cũng đã thay đổi, tôi mới nhận ra được chân lý ấy.
Đến lúc đó, bóng ma ký ức trong đầu
tôi mới biến mất. Tất cả đều được giải thoát, nhưng tôi vẫn chỉ ôm trong tay mảnh
tâm hồn hao mòn của mình mà chống chọi kiên trì với cái gọi là số phận. Mọi thứ
đều tàn nhẫn, cả cuộc đời cũng thật tàn nhẫn.
…
Đúng như Phương nói, chúng tôi đã dựa
vào nhau trong suốt những ngày tháng sau đó. Chỉ hai chúng tôi, tưởng như cô độc
mà lại không cô độc. Bởi vì theo như cô ấy nói, cô ấy không cần đám đông vây
quanh tán thưởng trở thành bạn, cô ấy cần một người có thể chân thật với nhau
là bạn, khi cần khóc thì giữ cho nhau đừng khóc, khi cần cứng cỏi thì cùng nhau
luyện tập cứng cỏi.
Tôi phát hiện, Phương luôn cảm thấy
cô đơn hoàn toàn trong chính thế giới của mình, vì thế, cô ấy cần có tôi để lôi
cô ấy ra khỏi mọi sự bế tắc ấy. Không ai hiểu cô ấy, chỉ mình tôi có thể, hoặc
nói một cách khoa trương hơn, tôi có thể nhìn sâu vào trong tâm hồn toàn sương
mù từng lớp từng lớp của cô ấy, nhận ra vô số vết thương mà cô ấy đã giấu thật
kỹ trong quá trình trưởng thành.
Sự lớn lên nào chả chứa đựng những nỗi
khốc liệt. Có những đứa trẻ luôn cô đơn, không phải vì chúng muốn như thế, mà bởi
vì người khác bắt chúng phải chọn cách lớn lên tàn nhẫn nhất với chính mình.
Đó là buộc phải cứng cỏi, buộc phải tự
đối xử với mình tàn nhẫn và coi mọi người xung quanh như không tồn tại.
Phương không có bố, mẹ cô ấy chỉ là một
công nhân làm thuê cho một xí nghiệp sản xuất kẹo. Ở thời của chúng tôi ngày
bé, thì việc không có bố là cái điều gì đấy đáng khinh ghê gớm lắm. Đối diện với
những ánh mắt kỳ thị, thậm chí là dè bỉu từ những người lớn, còn phải đối diện
với những lời trêu chọc, sỉ nhục cố ý của đám trẻ con cùng lứa.
Người ta thường nói, trẻ con rất ngây
thơ, nhưng hoàn toàn không đúng. Có một số đứa trẻ, ngay từ khi sinh ra, đã
mang sẵn trong mình khả năng làm tổn thương những đứa trẻ khác.
Sau rồi mẹ Phương cũng tái hôn, bố dượng
cô là giám đốc công ty mẹ cô làm, ông ấy rất già, có lẽ gần bằng tuổi ông ngoại
Phương khi đó.
Phương phải trải qua một tuổi thơ như
thế để lớn, một tuổi thơ đầy vết tích, và biến thành một cô gái xinh đẹp, kiêu
ngạo như bây giờ, nhưng lại mang xung quanh mình rất nhiều chiếc gai nhọn.
Bất giác, tôi thấy thương Phương,
không phải bởi vì cô ấy đáng thương, mà bởi vì cô ấy quá phi thường. Nếu là
tôi, tôi đã không làm được.
Mấy ai có thể qua những vấp váp mà biết
làm lại để thành công? Cũng mấy ai có thể qua tổn thương mà cứng cỏi?
…
Tôi đã dựa vào câu chuyên của Phương,
cũng như dựa vào cá tính mạnh mẽ đến tiêu cực của cô ấy, để nỗ lực biến bản
thân mình thành một bức tường dày, không cho người khác lại gần.
Nhưng xét cho cùng, chúng tôi vẫn chỉ
là những đứa trẻ. Mà những đứa trẻ, cho dù có cố gắng trở thành người lớn nhanh
đến cỡ nào, cũng vẫn là khao khát tìm kiếm sự bấu víu, hoặc một chỗ dựa. Nếu
như tôi còn có gia đình, còn có bố mẹ yêu thương, thì Phương gần như không có.
Dượng của Phương xa cách với cô ấy, còn mẹ, vốn dĩ từ khi sinh Phương ra đã
không yêu thương đứa con ngoài ý muốn này.
Khoảng thời gian giữa tôi và cô ấy
không ở bên cạnh nhau, tôi thì có thể về nhà, còn cô ấy thì không.
- Tại sao cậu không thích đến nhà tớ,
đến nhà tớ cũng được mà? – Tôi nghi hoặc nhìn Phương, chỉ thấy cô bạn cười, lộ
rõ vẻ chưa xót.
- Vì sẽ không chịu nổi khi chứng kiến
cảnh tượng một gia đình hạnh phúc. Càng có cảm giác, hạnh phúc mãi mãi không
thuộc về tớ.
- Thật là …
- Không sao, cậu về đi, tớ có chỗ để
đi rồi.
- Đừng nghĩ tớ không biết cậu đi đâu.
- Thế nên mới nói, đừng khiến tớ trở
nên tội nghiệp hơn đi.
- Về nhà đi cũng được, ít nhất đấy
cũng là nhà.
- Đấy không phải là nhà, cũng chỉ là
một nơi xa lạ, so với các chỗ khác, còn lạnh lẽo hơn.
Người lớn luôn không biết, những đứa
trẻ thật sự cần gì ở một gia đình. Đôi khi tâm tư của người lớn lại ảnh hưởng
sâu sắc đến trẻ con, để rồi vô tình làm tổn thương chúng. Như Phương, hầu như cả
thế giới đều đã làm tổn thương đến cô ấy, bao gồm cả những người thân yêu nhất
với cô ấy.
Câu chuyện về gia đình mà Phương
không muốn mọi người biết chẳng hiểu xuất phát từ đâu, bắt đầu được đem ra bàn
tán trong lớp, rồi lan đi khắp trường. Những người bạn vốn chỉ dám đàm tiếu đằng
sau lưng vì hàng ngày vẫn ghen tị với cô ấy bắt đầu xúm lại để bới móc, dè bỉu,
và chỉ trích. Tôi tìm thấy Phương trên tầng thượng của tòa nhà cao nhất trường
học. Cậu ấy không khóc, nhưng cái dáng vẻ cố tỏ ra cứng cỏi của cậu ấy lúc này,
bất cứ là ai nhìn thấy cũng phải cảm thấy thương xót.
Chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu?
Chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu?
Tôi đến gần, ngồi xuống bên cạnh, chỉ
thấy cô bạn quay sang tôi, rồi lại đăm đăm nhìn vào khoảng không trước mặt.
- Phương, không phải tớ nói ra!
- Tớ biết!
- Nhưng rõ ràng chuyện này cậu chỉ
nói cho tớ.
- Làm gì có bí mật gì có thể giữ được
mãi! Linh, cho dù thế nào tớ vẫn tin cậu!
- Chúng ta, sẽ ở bên nhau như thế này
được bao lâu?
- Không biết, có lẽ là rất lâu!
Khi ấy, tôi đã nhận ra, người bạn bên
cạnh tôi có ý nghĩa thế nào đối với cuộc đời tôi. Cậu ấy có thể tin tôi vô điều
kiện, có thể không mảy may nghi ngờ một đứa như tôi, có thể không vì mình bị tổn
thương mà đổ lỗi cho bất cứ ai, hoặc bất cứ điều gì.
Nhưng, cô ấy luôn cô đơn, kể cả có
tôi, cô ấy vẫn luôn cảm thấy cô đơn.
Sau ngày hôm đó, Phương vẫn lên lớp
như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ có điều, những lời bàn tán không hề kiêng dè,
luôn cố ý nói trước mặt vô ấy. Tôi biết mình không thể làm gì cho cô ấy, chỉ có
thể lặng lẽ ở bên cạnh.
Cho đến khi giữa tôi và cô ấy xuất hiện
một người khác. Là Tùng – cậu bạn cùng lớp với tôi. Một cậu con trai với vẻ
ngoài dịu dàng, luôn quan tâm tới người khác. Và ngay cả với thành phần bị xã hội
kỳ thị như chúng tôi. Dần dần, chúng tôi cũng là bạn, nhưng tôi biết, người cậu
ấy quan tâm thật sự, là Phương. Còn tôi, luôn quan tâm cậu ấy một cách ngoài sức
tưởng tượng, cho đến khi tôi phát hiện, mình đã thích cậu ấy từ khi nào.
- Phương, cậu thấy Tùng thế nào?
- Thế nào là thế nào?
- Nghĩa là, cậu có … thích Tùng
không?
Phương tròn mắt ngạc nhiên, sau đó cô
ấy quay đầu cười lớn.
- Cái con bé này, cậu thích cậu ấy à?
- Ừ – Tôi gật đầu thành thật – Thế
nên mới hỏi cậu có thích không đấy! Chúng ta, tớ và cậu không thể… thích cùng một
người.
- Đương nhiên! Cậu yên tâm đi, tớ
không thích cậu ấy!
Tôi thở phào, ít nhất tôi vẫn còn cơ
hội, ít nhất tôi vẫn có thể thích Tùng, bởi vì Phương không hề để ý đến cậu ấy.
Tuy nhiên, tôi đã nhầm, kể cả Phương
không thích Tùng thì tôi vẫn sẽ vĩnh viễn không có cơ hội. Tình cảm của chúng
tôi chỉ là những mũi tên một chiều.
Tôi bắt đầu ghen tị với những hành động
săn sóc đặc biệt của Tùng dành cho Phương, tôi cũng bắt đầu cảm thấy sự ích kỷ
vươn mình lớn lên. Để rồi tôi oán trách, tôi đổ lỗi, bởi vì cái tôi ao ước,
Phương lại có được dễ dàng, trong khi cô ấy không hề cần nó một chút nào.
Suy cho cùng, sự sai lầm luôn xuất
phát thật kín đáo, để rồi chờ đợi một thời điểm mới dần bùng nổ.
- Tùng thích cậu như thế, cậu cứ chấp
nhận đi, còn kiêu ngạo gì nữa?
- Tớ không thích cậu ấy, là cậu thích
mà!
- Nhưng người cậu ấy thích là cậu!
- Tớ chẳng có cảm giác gì, cậu thích
thì cứ cố gắng mà giành lấy cậu ấy đi! Trách cứ tớ thì được gì? Lại còn bảo tớ
kiêu ngạo? Chẳng phải cậu đã nói với tớ trước rồi sao? Không cùng thích một người!
Sự vô lý của tôi bắt đầu lớn dần.
Chúng tôi cãi vã ngày một nhiều hơn, chỉ vì một cậu con trai. Cho đến khi
Phương không thể chịu nổi, cậu ấy bỏ mặc tôi trong cái mớ hỗn độn tôi nhốt xung
quanh mình.
Tôi biết mình đã sai. Sự ích kỷ và
đòi hỏi vô lý của tôi đã chạm đến giới hạn chịu đựng cuối cùng của Phương. Thế
nhưng tôi không thể thừa nhận rằng mình sai, tôi không muốn nhận sai. Và rồi
cái sai của tôi đã bắt đầu chạm tới cực hạn, khi tôi bắt đầu kết giao với một
vài cô bạn khác, những cô bạn đã từng đàm tiếu Phương, căm ghét cậu ấy.
Người ta vẫn nói, yêu thương dễ khiến
người ta trở nên mù quáng, còn tôi những tưởng mình dễ dàng thoát khỏi nó, lại
bị lún sâu vào trong đó. Những mâu thuẫn trong tôi bắt đầu nảy sinh, biến tôi
trong phút chốc đánh mất toàn bộ lý trí của mình.
Phương không nói bất cứ lời nào, chỉ
nhìn tôi bằng con mắt như nhìn một người xa lạ, rồi quay lưng đi như chưa từng
chứng kiến bất cứ chuyện gì. Bóng lưng cô ấy nhìn từ đằng sau rất mong manh,
mong manh đến độ người ta dễ cảm thấy sợ hãi chạm tới cô ấy. Biết bao nhiêu âm
thanh chuyển động ầm ầm trong đầu tôi, lan xuống ngực quặn lại thành một khối,
nén hô hấp của tôi xuống đến khó thở.
Tôi, đã làm tổn thương Phương, sự tổn
thương còn ghê gớm hơn những lời ác ý từ bạn bè!
Tôi, đã phản bội cô ấy! Phản bội lại
người bạn đã từng đưa tay kéo tôi lên khỏi miệng vực, phản bội lại lời hứa của
chúng tôi, cũng phản bội lại con người thật của tôi.
Chợt tôi muốn hét lên rằng, tôi không
hề muốn kết bạn với những cô nàng sáo rỗng ấy, tôi chỉ cần có một mình Phương,
tôi muốn xin lỗi, tôi muốn nhận lỗi với cô ấy.
Nhưng, không thể mở lời.
Nước mắt lã chã rơi một cách vô
nghĩa, mọi sự khi đã làm đôi khi không thể vãn hồi. Tôi đưa tay với theo hình
dáng đã đi khuất của Phương, cảm thấy như vừa đánh mất một người quan trọng lắm
trong cuộc đời.
…
Phương và Tùng bắt đầu chính thức
công khai chuyện tình cảm. Cả trường rộ lên tin đồn về một chàng hot boy yêu cô
bạn hoa khôi có gia thế hèn mạt, không lấy gì làm vinh quang. Đàm tiếu có, trêu
chọc có, chửi rủa có, thóa mạ có, tôi nghe tất cả những lời xì xầm ấy mà đau
lòng. Nhưng rồi tôi thường tự giễu mình, tôi làm gì còn tư cách tổn thương hộ
cô ấy?
Thi thoảng tôi có gặp hai người họ đi
lướt qua trong trường, ánh mắt tôi vô tình hay cố ý đều dừng lại trên Phương,
nhưng cô ấy không nhìn tôi. Từ sau lần đó, cô ấy không hề nhìn tôi một lần nào.
Nghe nói, Phương nghỉ học nhiều để
làm thủ tục chuẩn bị đi du học ở một nơi xa xôi nào đó. Tôi muốn gặp, nhưng tôi
không cách nào lại gần được cô ấy. Tựa như trở về những ngày tháng khi chúng
tôi quen nhau, cô ấy tự do và phóng khoáng, còn tôi lại chìm trong thế giới của
mình.
Có lẽ, tôi đáng bị như vậy, tôi đáng
để bị bỏ lại một mình.
Ngày mẹ Phương đến làm thủ tục thôi học
cho cô ấy, tôi ngồi lặng lẽ một mình trên tầng thượng tòa nhà cao nhất trường học,
nơi tôi và cô ấy vẫn tựa lưng vào nhau để nói chuyện, hoặc đơn giản chỉ để dựa
dẫm tinh thần khi đã mệt mỏi.
Tôi cứ ngồi như vậy, để mặc nỗi buồn
xâm chiếm dần. Ngồi cho đến khi ánh mặt trời lụi tàn dần rồi chìm xuống cái hố
đen xa tít, và sâu hoắm không thấy đáy, cho đến khi toàn thân tê đi, mất cảm
giác, tôi mới nhận thức được rõ ràng.
Tôi không thể gặp Phương nữa, vĩnh viễn
không bao giờ!
Chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu?
Chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu?
…
Nhưng cuộc đời luôn nảy sinh quá nhiều
bi kịch, chúng ta không thể biết được, chúng ta sẽ đột nhiên mất đi thứ gì, vào
bàn tay của số phận. Có những câu chuyện tưởng như sẽ kết thúc như một dấu chấm
lửng, lại trở thành một dấu chấm câu tàn nhẫn.
Phương chết. Cậu ấy chết trong một
tai nạn xe hơi ở Úc khi đang trên đường đến bưu điện chuyển thư. Mọi ký ức bủa
vây xung quanh tôi, lần đầu tiên chúng tôi gặp gỡ, những khoảnh khắc hạnh phúc,
và cả lần tôi phản bội cậu ấy, cứ quay mòng mòng trong đầu tôi.
Lúc tôi chạy đến nhà Phương thì mẹ cô
ấy đã nhận tro cốt của cô ấy trở về. Một chiếc hộp lạnh ngắt, chứa đựng toàn bộ
câu chuyện cuộc đời và tuổi trẻ tươi đẹp nhất của Phương. Tôi xoa tay lên chiếc
hộp, cảm nhận rõ ràng được hình bóng Phương đang mỉm cười, đang lơ đãng, tất cả
sống động như thật.
Tôi khóc nhiều đến nỗi nước mắt cứ chảy
mãi không thể ngừng. Rốt cục, tôi đã bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội để nói lời xin lỗi
với Phương? Rốt cục tôi đã chờ đợi cái gì, chần chừ điều gì, để rồi vĩnh viễn
không có cơ hội sửa chữa lỗi lầm?
Thời gian có rất nhiều, nhưng tôi
luôn để vuột mất cơ hội…
Bức thư Phương gửi được chuyển tới
tay tôi đúng vào ngày an táng cô ấy. Từng chữ từng chữ một như lưỡi dao ghim chặt
vào tim tôi. Cảm giác trống rỗng như con kiến cứ bò dần bò dần vào từng ngóc
ngách trong cơ thể.
“Chúng ta, sẽ vẫn còn ở bên nhau rất
lâu, rất lâu chứ?”
Chỉ một câu thôi, làm mắt tôi nhòe nước.
Ai bảo chúng tôi cần một lời tha thứ, chúng tôi vốn dĩ chỉ cần nhớ mãi lời hứa
này thôi.
- Mãi mãi!
Tôi trả lời, dù biết cô ấy không thể
nghe, nhưng nhất định, tôi tin rằng, cậu ấy vẫn còn đang ở quanh đây, bên cạnh
tôi, nhìn tôi đọc bức thư cuối cùng này.
Suốt cuộc đời này, có lẽ, tôi chỉ có
một cô bạn thân duy nhất, chính là người tôi đã làm tổn thương, chính là người
tôi đã phản bội, nhưng cũng là người tôi trân trọng nhất trong cuộc đời này.
Những cái mất đi rồi, sẽ không biến mất
đi hoàn toàn, mà sẽ hóa thành vĩnh cửu, không phải sao?
Ít nhất là với tôi, chúng tôi sẽ ở
bên cạnh nhau, mãi mãi!
Sưu tầm
This comment has been removed by a blog administrator.
ReplyDelete