Bạn thân tôi là thần tượng của tôi.
Cô ấy xinh đẹp, tài giỏi, điều kiện gia đình lại khá giả nhưng lại không thích
phô trương. Hầu hết những cô gái như vậy đều rất có duyên và Khanh không phải
là người ngoại lệ. Cô ấy duyên đến mức chỉ cần nói chuyện một lần với người
khác thôi đã đủ làm trái tim người đó bị xao xuyến rồi. Nhìn chung, Khanh là một
người khá hoàn hảo, chính vì thế tôi mới thần tượng cô ấy đến mức độ ấy. Khi
nghe tôi nói muốn được giống như mình, Khanh mỉm cười tinh nghịch “Vậy từ giờ
chúng ta sẽ mặc đồ đôi nhé!”. Một người như cô ấy, có thể gọi là rất nổi bật, lại
chơi với một đứa bình thường như tôi. Điều đó không khỏi làm tôi bất ngờ và cảm
động.
- Có thế nào tớ cũng vẫn chỉ là một
người bình thường như mọi người thôi mà!
Đúng vậy, dù có tốt thế nào thì Khanh
cũng vẫn chỉ là một cô sinh viên Mỹ thuật năm 2, chẳng ai gọi cô ấy là thánh nữ
hay tiên cô cả, bởi cô ấy cũng vẫn chỉ là sinh viên hằng ngày đi học như chúng
tôi thôi…
Mọi chuyện diễn ra bình thường cho đến
một ngày cô ấy vẽ hình một chàng trai trên trang giấy. Tôi thờ người ra một
lúc, chính là chàng ca sĩ mà tôi cực kì yêu mến: Quang Đăng. Anh ấy đủ hot để một
đứa chẳng bao giờ quan tâm tới cuộc sống thường ngày như tôi biết đến. Khanh vẽ
anh ấy rồi quay sang tôi nói với vẻ đầy tâm đắc:
- Cậu thấy sao? Giống chứ?
- Không phải là Quang Đăng sao?- Tôi
quay sang Khanh hỏi lại, không giấu được sự bất ngờ của mình.
- Woa, không ngờ cậu cũng biết tới
anh ấy cơ đấy- Khanh vỗ vai tôi thốt lên sung sướng.
- Nhưng… sao cậu lại vẽ anh ấy? Là thần
tượng cậu à?- Tôi băn khoăn.
- Đoán thử xem- Khanh nói ra vẻ rất
bí mật.
- Huhm… không biết nữa- Tôi lắc đầu.
- Thế thì 8h tối nay cậu sẽ biết.
Khanh nháy mắt rồi tung tăng cầm
khung tranh ra nhà để xe. Tôi đứng lại một mình thờ thẫn “Quang Đăng, nếu em được
gặp anh một lần thôi thì tốt biết mấy…”
Không đơn giản chỉ là hâm mộ hay thần
tượng thôi đâu mà tôi gần như phát cuồng khi mỗi lần nhìn thấy anh trên màn
hình. Tôi cập nhật FB anh thường xuyên, dạo này thấy status của anh rất vu vơ
và thường hay nhắc tới một cô gái bí ẩn nào đó. Biết là chẳng liên quan tới
mình nhưng không hiểu sao tôi cảm tưởng như mình yêu anh ấy tới nơi thật rồi vậy.
Tôi gục ngã trước sự dễ thương và thân thiện của một người nổi tiếng như anh.
8h tối, tôi tới nơi mà Khanh hẹn. Cô ấy
đang ngồi cùng một chàng trai nào đó. Người yêu chăng? Tôi tự hỏi nhưng rồi
cũng lại gạt đi, bước nhanh tới chỗ Khanh vui vẻ.
- Chuẩn từng giây luôn nhé!
Khanh và chàng trai đi cùng cô ấy
nhìn lên vẫy tay chào hỏi. Tôi khựng người một thời gian rất lâu khi nhìn chàng
trai đó. Phải là anh không? Là người mà em thường mang vào trong giấc ngủ? Phải
người mà em thường ao ước sẽ có một ngày được gặp tận mặt? Sao đột nhiên anh lại
xuất hiện trước mặt em thế này? Lại đi cùng bạn thân em nữa? Lại là người trong
tranh cô ấy vẽ? Rốt cuộc mối quan hệ giữa anh với cô ấy là gì?
Tôi hết quay sang Khanh lại nhìn anh,
mọi việc đến với tôi bất ngờ quá.
- Sao đơ dữ vậy? Không phải ngạc
nhiên quá chứ?
- À, tại không biết phải làm gì khi gặp
được người nổi tiếng nữa.
Tôi lấy lại bình tĩnh kéo ghế ngồi rồi
chăm chú nhìn anh. Anh đẹp trai quá, đẹp hơn cả trong những tấm poster trên tường
nhà em, hơn cả trong những bức ảnh trên mạng mà em thường thấy nữa.
-Đây là bạn thân của em, em thường kể
cho anh đấy – Khanh khoác tay tôi thân mật – Còn anh chàng đáng ghét kia, là
người tình bí mật nửa năm nay của mình đấy!
Hai chữ “đáng ghét” mà Khanh dành cho
anh sao nghe thân thương quá. Tôi ghen khi nhìn hai người họ vui cười tình tứ.
Tại sao không phải ai khác mà lại là Khanh?
- Chào em, em tên Trúc phải không?
Khanh kể nhiều về em với anh lắm. Hôm nay mới được gặp, em rất xinh.
- Sao anh khen trước mặt em thế,
không sợ em ghen à?
Khanh lườm anh một cái rất dễ thương,
nũng nịu trách móc. Còn anh chỉ cười xòa rồi nhéo mũi cô ấy mắng yêu.
- Em trở nên nhỏ nhặt từ lúc nào thế?
Có phải yêu anh quá rồi không? Sao lại đi ghen với cả bạn thân của mình thế?
- Khanh nó đùa thôi anh – Tôi bắt đầu
tham gia câu chuyện – Em thì sao có thể là đối thủ tình trường của nó.
- Quá đáng! Trêu mình.
Khanh phụng phịu ra vờ dỗi. Không hiểu
tôi có bị Bi hay không mà thấy trong hoàn cảnh nào Khanh cũng dễ thương cả,
ngay cả lúc xị mặt ra lúc này, cô ấy vẫn toát lên vẻ nhí nhảnh rất đáng yêu.
- Em biết anh thường gọi Khanh là gì
không? – Anh đột nhiên quay sang tôi hỏi.
- Em không biết – Tôi lắc đầu, làm
sao biết họ gọi nhau tình tứ là gì chứ.
- Là Khanh lí lắc.
Nói rồi anh phá lên cười, Khanh nhăn
mặt lại đấm yêu anh vài cái mắng:
- Lúc nào chứ? Anh lại ba hoa rồi…
Một kẻ cô đơn như tôi ngắm nhìn hai kẻ
đang đắm chìm trong tình yêu đang tình ái, trong biển cả yêu thương thật đáng
thương làm sao. Hơn nữa, một người là cô bạn mà tôi ngưỡng mộ, một người là
chàng ca sĩ tôi ôm ấp bóng hình từ lâu. Cảm giác lúc này thật khó hiểu, vừa thấy
hạnh phúc dùm hai người họ, vừa thấy ghen tị biết bao nhiêu. Khanh xinh đẹp,
tài năng, cô ấy có tất cả, còn tôi… thì không có gì… Ngay cả Quang Đăng – người
tôi thầm thương trộm nhớ cũng là của cô ấy. Tôi tự hỏi còn có gì trên đời là
Khanh không có không?
- À, hay chúng mình lên cầu Long Biên
ăn ngô nướng. Lạnh thế này mà ăn đồ nóng là nhất rồi – Anh đề nghị.
Tôi không nghĩ một người nổi tiếng
như anh, dát đồ hiệu từ trên xuống dưới, đi giày Allen – Edmonds, cưỡi Audi R8
V10 Spyder lại có thể thích những thứ bình dân của những đứa bình thường chúng
tôi. Ngạc nhiên, tôi hỏi:
- Anh không sợ mất hình tượng sao?
- Có gì đâu chứ? Anh cũng như em thôi
mà! Muốn được cùng người mình yêu đi ăn những gì mình thích thì có gì đáng xấu
hổ đâu.
Đúng rồi, hôm nay tôi sẽ được lên cầu
Long Biên ăn ngô nướng với người tôi thương, nhưng đùa cợt thay, anh ấy lại nắm
tay người khác, còn tôi là một kẻ xen giữa tình yêu của hai người bọn họ. Liệu
tôi nên vui hay buồn đây?
- Trúc, cậu không khỏe à?
Thấy tôi mơ hồ nhìn phía trước Khanh
khẽ lay người tôi hỏi. Đấy, trong khi vẫn đang hạnh phúc bên tình yêu của mình
mà cô ấy vẫn quan tâm tới tôi, chứng tỏ cô ấy tốt đến mức nào. Vậy mà chỉ vài
giây trước đó thôi, tôi còn ghen tị, còn muốn tranh giành tình yêu của cô ấy sao?
Tôi thật ích kỉ, tôi có gì đáng để được đặt lên bàn cân để so sánh với Khanh?
Chỉ nhìn thôi cũng đủ biết tôi không bằng 1% của cô ấy rồi.
- Không, tớ chỉ hơi lạnh thôi.
- Mặc tạm áo của anh vào nhé!
Anh chủ động khoác áo của mình lên
người tôi, còn tôi chỉ biết lắp bắp nói lời cảm ơn khách sáo. Chiếc áo trên người
tôi vẫn còn hơi ấm của anh ấy. Mùa đông giá lạnh, nhưng có được chút hơi ấm xót
lại của anh thì còn gì bằng nữa. Có thể được coi là ân huệ nhỏ nhoi mà anh đã
thay ông trời ban tặng cho tôi không?
- Để anh gọi taxi cho em về nhé! Nhìn
em có vẻ tái đi nhiều!
- Anh mau gọi đi – Khanh giục, cô ấy
dường như rất lo cho sức khỏe của tôi – Sao tự nhiên lại tím tái thế này chứ?
Mình xin lỗi nhé, để cậu phải chịu lạnh ngoài đường.
- Không có gì mà! – Tôi xua tay – Tại
tớ chủ quan mặc ít áo.
- Hay để tớ đưa cậu về.
- Không cần đâu, tớ đi một mình được
mà, chỉ hơi lạnh chút, không sao!
- Thật chứ? – Khanh hỏi lại tôi một lần
nữa để chắc chắn lại.
- Thật – Tôi khẳng định chắc nịch để
Khanh an tâm hơn.
- Ừ, có vấn đề gì thì tớ không thèm
quan tâm đâu.
Tôi bước lên taxi vẫy tay chào hai
người họ. Tôi không biết đây có phải lần đầu cũng làn lần cuối được gặp anh
không nữa. Chợt cái suy nghĩ “vứt bỏ” anh cứ hiện lên chập chờn trong đầu tôi.
Bởi nghĩ, anh có người yêu, hơn nữa người yêu anh với tôi lại có một mối quan hệ
thân thiết. Tôi sợ rằng nếu tiếp xúc nhiều với anh, tôi sẽ lại nổi lên lòng đố
kị vốn có của bản thân, điều đó sẽ không tốt đẹp gì giữa ba người chúng tôi.
Hôm nay được gặp anh, nói chuyện cùng anh, coi như là thỏa niềm khát khao nhỏ
bé bao lâu của tôi rồi.
“Chán quá, không có cậu đi cùng, bọn
tớ cũng về trước vậy. Mai mình ra cổng trường ăn ngô nướng nhé”.
Là tin nhắn của Khanh, vì tôi mà hỏng
mất cuộc hẹn của họ rồi, chợt tôi cảm thấy mình tội lỗi quá!
Xe chạy đã gần về tới nhà đột nhiên
tôi lại đổi ý định nói với chú tài xế.
- Cho cháu ra cầu Long Biên đi
- Sắp về rồi cơ mà?
- Cháu có việc, chú chở cháu ra đi.
Chú tài xế có vẻ khó chịu khi phải
quay ngược xe lại. Còn tôi đóng chặt khuy áo hít hà chút hơi ấm cuối cùng còn
xót lại của anh. Có lẽ em không nên tiếp tục yêu anh, hãy chôn chặt mối tình đó
dưới tận cùng của trái tim. Bởi em biết anh sinh ra không phải thuộc về em. Có
một người tốt hơn em, hợp với anh hơn. Hai người giống nhau lắm, đồng nghĩa với
việc hoàn hảo giống nhau, ít nhất là trong mắt của em…
Tôi bước chậm từng bước trên cây cầu
lịch sử. Sống ở Hà Nội 20 năm, chưa một lần nào tôi đứng ở đây ngắm kĩ mọi cảnh
vật như hôm nay. Tôi biết buổi tối ở Hà Nội rất đẹp nhưng không nghĩ nó lại đẹp
như thế này. Nếu mỗi ánh đèn ở bên kia sông là một mảnh của tình yêu thì tôi là
ngọn đèn nào trong số đó? Tỏa sáng lung linh hay mịt mờ ảm đạm.
- Ngô nướng, khoai nướng đi!
Tiếng mời gọi của những gánh hàng
rong kéo tôi về ý muốn của trước đó. À, đúng rồi. Tôi muốn mình có được cảm
giác ấm áp của những đôi tình nhân ở đây. Có lẽ trên cây cầu này chỉ mình tôi
là kẻ cô đơn. Nhưng được lăn lăn trên những củ khoai và ngô nướng trên tay là
thấy đủ ấm lắm rồi.
Hà Nội, đêm bình yên và ấm áp.
- Hôm qua ngủ ngon chứ? – Khanh tới
ngồi cạnh bên tôi hỏi.
- Ngon chứ! Mà mình xin lỗi vì đã làm
hai người mất vui nhé!
- Không sao, còn nhiều dịp mà. Cậu thấy
anh ấy được chứ?
- Rất tuyệt – Cả hai đều tuyệt cả! Tạo
nên một cặp đôi tuyệt vời.
Có lẽ là có một chút tủi thân len lỏi
vào trong từng lời mỗi khi nhắc tới anh, nhưng thực lòng tôi vẫn mong anh và cô
ấy sẽ được hạnh phúc bên nhau… Thật lòng đấy!
- À, chiếc áo này cậu trả anh ấy dùm
mình nhé!
Tôi đưa Khanh chiếc áo mà tối qua đã
mượn tạm của anh. Tôi cho phép mình được ôm nó một đêm để chìm vào trong giấc
ngủ. Đêm đó hình ảnh anh cũng vẫn ùa về trong giấc mơ của tôi, anh nhẹ nhàng
thì thầm bên tai tôi nói “Tình yêu đâu cần đáp lại bằng tình yêu?”
Sưu tầm
0 comments:
Post a Comment