Trong lúc đó, cả đám con trai trong lùm cây chạy ra ôm bụng cười.
Một cô gái rất xinh đẹp. Cô có một làn da trắng mịn, đôi mắt rất
có hồn. Cô sống khá lâu ở một làng nọ. Bỗng một ngày, có một chàng trai chuyễn
nhà sang làng cô sinh sống. Cô thường ngồi ngay bàn làm việc của mình nhìn sang
cửa sổ là nhà của chàng trai đó. Một chàng trai có vẽ rất lãng tử, lịch lãm và
cũng rất phong độ. Ngày đầu tiên khi cô mở cánh cửa nhà, cô đột nhiên thấy có một
tờ giấy nhỏ ''Rất vui vì được nhìn thấy cô''. Cô gái bẽn lẽn cười rồi từ đó cô
gái cứ trộm nhìn chàng trai. Chàng trai mỗi khi đứng ngay cửa sổ đều nhìn cô
gái ấy cười rất tươi. Bỗng một ngày cô gái bị bệnh. Cô đã không thể ngồi nổi. Bỗng
có tiếng chuông cửa cô gái chậm rãi mở cửa, cô nhìn thấy một bịch thuốc với lời
nhắn ''Mau khỏe bệnh để tôi còn ngắm cô nữa nhé".
Cô gái rất vui, tình cãm trong cô nẩy nở. Sau khi cô hết bệnh một
món quà nhỏ nữa lại đến với cô. Một bó hoa hồng kèm theo lời nhắn ''Chúc mừng
cô đã khỏe lại!'' Cô gái tự nghĩ sao chàng trai lại không tỏ tình với mình nhỉ?
Hằng ngày cô gái vẫn ngồi ngay cửa sổ đó để tiện việc ngắm nhìn chàng trai.
Chàng trai bên đó cũng đã mến cô gái vì vẻ đáng yêu của cô gái. Chàng trai viết
số điện thoại mình vào một cái bảng thật to kèm theo dòng chữ: '' Hãy gọi cho
tôi!'' để cho cô gái thấy. Có được cơ hội nói chuyện với chàng trai, cô gái liền
viết lại và gọi ngay cho chàng trai. Nhưng chàng trai khá ga lăng, không muốn để
cô gái tốn tiền, chàng liền dập máy và gọi lại .Hai người ngồi nhìn nhau qua
khung cửa sổ. Mỗi người cầm chiếc điện thoại, chàng trai bắt đầu mở lời.
- Chào cô, cô tên gì thế?
- Tôi tên Ngọc Lan.
- Tên cô đẹp thật đó. Có vẻ cô thích tôi à?
Chàng trai hỏi một cách thẫn thừ. Cô gái ấp a ấp úng, lắp bắp nói:
- Tôi... tôi... không có... chỉ là muốn làm quen với người mới
thôi...
- Vậy à! - Chàng trai vẫn bình thản trả lời. Tôi cứ ngỡ cô thích
tôi cơ chứ. Nhưng tôi thì đã thích cô rồi đấy!
Cô gái sửng sốt. Vì lời nói đó của chàng trai nhưng cô gái không đủ
dũng cảm để đối diện với chàng trai.
- Thôi, tôi phải ngủ rồi, hẹn gặp anh vào ngày mai! - Cô gái vội
vàng dập máy.
Đêm đó cô gái cứ trằn trọc mãi. Phải làm thế nào mới đúng? Sáng
hôm sau, như thường lệ cô gái mở cửa, trông thấy một hộp quà bé xíu, mở quà ra
đó là một con búp bê bằng gỗ với lời nhắn: ''Đó là tôi. Hãy nói chuyện với nó
khi cô buồn.'' Cô gái có vẽ rất thích món quà này. Cô gái nghĩ có lẽ chàng trai
đã thích mình thật rồi.
Hôm nay chàng trai lại điện cho cô gái.
- Đêm qua cô ngủ ngon không?
- Rất ngon! - Cô gái trả lời, kèm theo một nụ cười rất tươi, nụ cười
khiến người ta phãi ngẩn ngơ.
- Tôi có thể gặp cô không?
- Để làm gì chứ?
- Tôi thích cô, tôi muốn cô là người yêu của tôi, tôi cảm nhận được
cô là một nữa còn lại của tôi!
Cô gái bất ngờ với lời tỏ tình cũa chàng trai. Nhưng sự thật cô
gái không thể đối diện với chàng trai, một lần nữa cô gái dập máy.
Sáng hôm sau, tiếng chuông cửa reo lên, một món quà khá to dành
cho cô gái. Đó là một con gấu bông đáng yêu kèm theo với lời nhắn: ''Hãy ôm nó
khi ngủ và nghĩ về người đã tặng cô món quà này.'' Có vẽ lần này trái tim cô đã
thật sự rung động. Cô thầm nghĩ: ''Mình có thể đối diện với anh ấy chứ.''
Lúc đó chàng trai vội vén quần mình lên. Cô gái sững sốt vì một
bên chân anh là chân giả.
Sáng hôm sau, chàng trai vẫn tiếp tục điện thoại cho cô gái.
- Hôm qua sao cô dập máy?
- Xin lỗi, do điện thoại tôi hết pin.
- Vậy cô có chấp nhận lời tỏ tình cũa tôi không?
Cô gái có vẻ hơi khó xử.
- Anh sẽ thật lòng với tôi chứ?
- Tất nhiên rồi, tôi rất thật lòng! - Chàng trai bình thản trả lời.
- Anh sẽ không chê bai tôi chứ?
- Không bao giờ. Tôi sẽ yêu cô hết lòng!
- Anh sẽ không ruồng bỏ tôi chứ?
- Không hề. Tại sao tôi nỡ ruồng bỏ một cô gái xinh đẹp và đáng
yêu như cô chứ!
- Anh yêu tôi thật không?
- Tôi yêu cô, là thật đấy!
- Vậy mình gặp nhau ở đâu?
- Cô chấp nhận rồi à? Hẹn cô ở công viên gần nhà cô đấy!
- Được rồi, tôi sẽ ra ngay.
Dập máy xong cô gái thay đồ đẹp, trang điểm nhẹ rồi bước ra cửa. Đến
công viên cô gái đã ngồi chờ chàng trai. 5p sau chàng trai đến.
- Cô đến rồi à?
- Ừ, Tôi đến rồi.
Lúc đó cô gái đã lấy cái nạng để cạnh ghế và cô chống nạng đứng dậy.
Chàng trai sững sốt, lắp bắp nói:
- Chân... cô...?
- Tôi bị tật. Anh đã bảo sẻ không chê bai tôi mà?
- Nhưng.
- Anh bảo yêu tôi thật lòng mà?
- Nhưng mà... cô
- Anh nói rằng tôi là một nửa của anh...
- Nhưng tôi không yêu một cô gái què...
Cô gái im lặng, nước mắt trào ra. Có lẽ câu nói này là câu nói đau
lòng nhất mà cô từng nghe.
- Vậy lời anh nói với tôi đều là giả thôi sao?
- Tôi nghĩ cô nguyên vẹn nên nói vậy để cưa đc cô thôi, ai ngờ...
Trong lúc đó, cả đám con trai trong lùm cây chạy ra ôm bụng cười:
- Mày có sỡ thích yêu người tàn tật khi nào thế?
- Bạn gái mày đây à? Xinh đấy, nhưng bị què!
- Cái thằng này, sao lại đem con nhỏ một chân cho tụi tao xem thế?!
Bao nhiêu lời bình luận là bao nhiêu nỗi nhục nhã. Cô gái dường
như không thể khóc được nữa. Đôi chân cô bây giờ không thể nhấc lên.
- Tụi mày im hết coi! Xui quá, tao đâu ngờ vớt nhầm hàng dõm! Thôi
đi nhậu!
Thế rồi chàng trai quay đi, bỏ mặt cô gái đứng đó, nước mắt cô cứ
thế mà chảy ra. Lòng cô đau đớn như ngàn nhát dao đâm vào. Tình cảm thật lòng của
cô đã bị họ xem như món đồ chơi rẻ tiền để đem ra đùa giỡn. Cả ông trời cũng đổ
mưa. Đâu là mưa, đâu là nước mắt của cô. Cô gái quăng cái nạng mình chống và rồi
ngã quỵ xuống đất. Mưa rơi ướt hết cả người cô. Chỉ có cô ngồi đó, bỗng có một
đôi chân đang tiến dần đến cô. Nhẹ đưa bàn tay để mong được đở cô dậy. Cô gái
ngước nhìn lên. Một chàng trai với vẻ mặt hiền hậu mĩm cười với cô.
- Cô lại muốn dầm mưa để tôi mua thuốc à?
Thuốc ư? Chẳng lẽ người hay tặng quà tôi chính là anh ấy? Cô gái
nhìn chàng trai 2 mắt tròn xoe rồi vội nắm tay chàng trai đứng lên.
- Anh là người đã…
- Ừ. Là tôi đó, người hàng xóm kế nhà cô nhưng cô không hề biết.
Tôi chuyển qua cùng lượt với người con trai kia. Nhìn thấy cô tôi đã thích cô.
Tôi trộm nhìn cô mỗi ngày. Tôi luôn mơ thấy cô trong mỗi giấc ngủ. Đó có thể gọi
là tiếng sét ái tình không nhỉ? Nhưng tôi chỉ muốn nói với cô một điều cô có thể
là bạn gái tôi chứ?
- Không thể...Tôi...
- Tại sao không chứ?
- Vì tôi chỉ là một cô gái què.
Lúc đó chàng trai vội vén quần mình lên. Cô gái sững sốt vì một
bên chân anh là chân giả.
- Cô thấy không? Tôi cũng là một thằng què. Vì què nên tôi đã
không dám thổ lộ với cô, tôi sợ cô chê tôi.
Lúc đó cô gái ôm chằm lấy chàng trai.
- Cảm ơn vì anh đã yêu tôi.
Chàng trai ôm cô gái thật chặt. Trận mưa lớn cũng không thể làm
tan chảy đi trái tim đang yêu của họ. Chỉ có những người yêu thật lòng mới biết
được giá trị của tình yêu.
Đừng quan trọng quá vẻ bề ngoài của họ vì chắc gì bề ngoài họ đẹp
bên trong họ đã đẹp đâu.
(Sưu tầm)
This comment has been removed by a blog administrator.
ReplyDelete