• Latest News

    Sunday, November 30, 2014

    14 Bài học rút ra từ nghèo khó



    1. Khi bạn hết tiền, bạn sẽ biết đâu là những người bạn thật sự.

    Bố mẹ tôi là những người rất nhân hậu, ông bà luôn sống rất chan hòa, giúp đỡ hàng xóm và những người khó khăn mà họ biết. Ông bà cũng có khá nhiều bạn bè. Đến lúc gia đình tôi gặp sự cố, bố mẹ tôi phải lao đao khốn đốn xoay sở mọi cách thì cũng là lúc những “người bạn” đó đột nhiên biến mất.

    Hóa ra là việc tốt bụng và hào phóng không phải lúc nào cũng được đền đáp. Khi bố mẹ tôi không còn gì để “cho” nữa thì những người xung quanh, những người mà chúng tôi nghĩ là bạn, cũng đều nhanh chóng xoay lưng đi. Và tất nhiên, vẫn còn đó những con người tốt bụng đã giúp đỡ và luôn bên cạnh gia đình tôi trong cơn hoạn nạn cho đến tận bây giờ.


    2. Chỉ nên giữ lại những người xứng đáng ở trong cuộc đời bạn.

    Việc mất hết tất cả đã khiến cho tôi ngày càng trở nên chọn lọc hơn với những người tôi cho là quan trọng trong cuộc đời mình. Các mối quan hệ của tôi dựa trên tình yêu thương và sự tin tưởng chứ không phải là những giá trị vật chất. Tôi vô cùng trân trọng và biết ơn vì điều đó.

    3. Thật tuyệt khi hưởng thụ chính thành quả lao động của mình.

    Lên năm thứ 3 đại học, tôi may mắn tìm được vào thực tập trong một công ty tốt, tôi cũng tận dụng thời gian rảnh để viết lách và làm thêm một số công việc freelance. Tôi cố gắng tự kiếm tiền bằng mọi cách, trang trải cuộc sống cá nhân và đôi lúc có thể gửi chút tiền biếu bố mẹ. Tôi không phải dựa dẫm vào kinh tế của gia đình nữa, tôi cảm thấy mình tự chủ, mạnh mẽ hơn đồng thời cảm giác tuyệt vô cùng khi tôi biết rằng, những gì tôi có được ngày hôm nay là từ chính đôi bàn tay và sự nỗ lực của bản thân tôi.

    4. Không gì có thể thay thế được gia đình.

    Chỉ vì tiền không còn không có nghĩa là tình yêu cũng biến mất. Thực tế, tôi có thể vui lòng đánh đổi hết tất cả mọi thứ trên đời để vì gia đình của mình. Gia đình là nơi bạn có thể tạm gác lại những mệt mỏi, lo âu và toan tính để ngả lưng ngủ một giấc thật sâu. Gia đình luôn có tình yêu ngập tràn hơn bất cứ nơi nào trên thế giới này. Dù ở đâu hay làm gì, gia đình cũng là những người sẽ luôn dõi theo, ủng hộ và ở bên cạnh bạn, cùng bạn theo đuổi những ước mơ.

    5. Tài sản lớn nhất của bạn chính là… bản thân bạn.

    Bạn cần phải tin tưởng vào bản thân mình trước khi muốn làm bất cứ một việc gì. Và dù có ra sao đi nữa, giá trị của bản thân bạn là thứ bạn không bao giờ nên đánh đổi

    6. Tham vọng là thứ gây nghiện.

    Khi gia đình tôi không còn khá giả như trước, tôi nhận ra rằng tương lai trước mắt đều phụ thuộc vào bản thân mình và tôi có trách nhiệm cho sự thành công của cuộc đời mình.

    Từ một thực tập viên không lương, tôi đã nỗ lực hết mình trở thành thực tập viên được trả lương, thành nhân viên chính thức của công ty, và được cho quản lý một dự án nhỏ của tập đoàn – tất cả đều đến trước khi tôi chính thức tốt nghiệp đại học. Tôi hạnh phúc với sự thành công của mình và mong mỏi đạt được nhiều thành quả hơn nữa. Thử thách và sự nghèo khó dường như đã châm trong tôi một ngọn lửa tham vọng lúc nào không biết. Tôi ham muốn sự thành công là vậy nhưng một điều chắc chắn là tôi sẽ không dẫm đạp lên người khác hoặc đánh đổi lương tâm của mình để đạt được những gì mình muốn.

    7. Bạn cần phải trở nên cứng cỏi.

    Hãy giữ mức độ tổn tương trong tầm kiểm soát. Bạn phải chuẩn bị cho mọi thứ, kể cả điều tồi tệ nhất. Tôi không phải trở nên chai lì sắt đá nhưng sẽ cố gắng để bảo vệ mình và những người mình yêu thương khỏi những tổn thương, càng nhiều càng tốt.


    8. Đừng từ bỏ hy vọng.

    Dù bạn có cứng cỏi và mạnh mẽ thế nào đi nữa cũng đừng bao giờ từ bỏ những hy vọng của mình. Nếu không có hy vọng, bạn biết sẽ phải theo đuổi thứ gì? Hy vọng giúp cho bạn luôn ngẩng cao đầu và hướng về phía trước. Hãy luôn nâng niu và gìn giữ những hy vọng vì đôi lúc, chúng là tất cả những gì bạn có.

    9. Đừng mong chờ sự thương hại.

    Tôi không tự thấy mình đáng thương với những bất hạnh mà gia đình mình gặp phải, ngược lại tôi luôn cảm thấy đó là một trong những điều tốt đẹp đã xảy ra với mình. Và hơn bao giờ hết, tôi không bao giờ muốn ai cảm thấy thương hại cho tôi. Tôi chỉ hy vọng rằng qua những chia sẻ về suy nghĩ và cảm xúc của mình, những người mà đã từng trải qua những chuyện như tôi có thể tìm thấy sự đồng cảm và sẻ chia.

    10. Một món đồ đơn giản chỉ là một món đồ…

    Nhưng nếu bạn có phong cách, bạn sẽ có thể làm cho chúng trở nên đáng giá hơn gấp trăm lần. Tiền có thể mua được những thứ vật chất nhưng phong cách là thứ vô giá.

    11. Hiểu được giá trị của đồng tiền

    Tôi sống rất tiết kiệm và quản lí chi tiêu của mình khá chặt chẽ. Tôi mang cơm đi làm thay vì ăn trưa đắt tiền ngoài hàng, tôi chẳng bao giờ xài hàng hiệu đắt đỏ hoặc mua sắm không kiểm soát. Tôi thích dành dụm tiền cho những thứ lớn lao hơn và luôn tìm cách để sử dụng đồng tiền của mình một cách hiệu quả nhất.

    12. Đừng cứ ôm khư khư mọi thứ vì chẳng gì có thể tồn tại mãi được

    Đơn giản thôi, không gì là mãi mãi – kể cả sự giàu có, tài sản vật chất cho đến tình bạn, tình yêu… Bạn cần phải luôn sẵn sàng để buông tay khi đã đến lúc cho dù điều đó là rất khó và khiến bạn rất đau.

    13. Tự hào về thành quả của mình chẳng có gì là sai

    Khi trong nhà tôi đến trái trứng gà cũng phải chắt chiu mới mua được thì mẹ đã nói với tôi rằng: “Khi ngã xuống nước, một là con chìm, hai là phải cố hết sức để bơi vào bờ”.

    Từ sau đó, mọi việc tôi làm tôi đều nỗ lực hết mình và tôi dần đạt được thành quả. Tôi trở nên ham muốn sự thành công hơn bao giờ hết và không gì có thể ngăn được tôi hoàn thành mục tiêu của mình. Tôi luôn tự hào vì mình đã có thể đứng vững và vượt qua được những thử thách từng gặp phải.

    14. Đừng mơ mộng về Bạch Mã hoàng tử nữa

    Tôi sẽ không bao giờ lấy một người mà họ không biết quý trọng tôi. Tôi cần một người yêu, một người bạn đồng hành, người mà luôn sẵn sàng đến bên tôi khi tôi cần, một người có cùng mục đích sống, mục tiêu, một người có thể cùng tôi chia sẻ những băn khoăn, trăn trở, hỗ trợ tôi và cùng tôi vượt qua những khó khăn trong cuộc đời – một người có thật chứ không phải là chàng hoàng tử cổ tích nào đó đến cứu rỗi đời tôi.
    Saturday, November 29, 2014

    Yêu và Hận....!

    Anh và cô đã từng yêu nhau say đắm hạnh phúc trong một thời gian dài, nhưng rồi nhiều hiểu lầm chất chồng theo thời gian khiến tình yêu của họ dần phai nhạt.

     Anh không còn quan tâm cô nhiều như trước nữa, cô cũng cảm nhận được điều đó, cô nghĩ anh có người mới và với tính cách mạnh mẽ, độc lập của mình, cô là người nói lời chia tay trước. Anh lặng lẽ gật đầu, dù trong lòng vẫn chỉ hướng về mình cô. Chính anh cũng không hiểu vì lý do gì mà tình yêu của hai người dần trở nên nguội lạnh, nhưng anh không nghĩ sau tất cả, cô lại dễ dàng quyết định rời xa mình như vậy, chẳng phải dễ dàng xa nhau thế chứng tỏ yêu chưa đủ sâu và không xác định bước bên nhau dài lâu đến cuối cùng hay sao?



    Và họ rời xa nhau như thế, không một lý do nào cụ thể, tất cả chỉ vì ngộ nhận, hiểu lầm, im lặng và buông tay. Anh vẫn nhớ về cô mỗi ngày, nhưng lòng tự tôn của một người đàn ông đủ lớn để bóp nghẹt cái ý định quay về “van xin” thứ tình cảm của cô, thứ tình cảm mà với anh, cô đã không còn thiết tha gì nữa. Còn cô, cô hả hê với sự “mạnh mẽ” bên ngoài của mình, cô là người nói chia tay trước cơ mà, phải, chính cô mới là người không có anh vẫn sống tốt, chính cô mới là người phải cho anh thấy cô xứng đáng có được hạnh phúc thế nào, rồi một ngày anh sẽ phải hối hận, ăn năn vì đã không biết trân trọng cô, đã để cô rời xa như thế. Nghĩ vậy, và cô lao mình vào một cuộc tình mới, cố để trưng ra cho anh thấy nụ cười giả-hạnh-phúc, cố để cả thế giới này hiểu được anh là kẻ ngốc nghếch thế nào khi đã để mất một người con gái như cô.

    Và ý định của cô đã thành công mỹ mãn, anh đau khổ, dằn vặt, không phải vì tiếc nuối cô, mà vì thất vọng, và vì mất niềm tin. Anh cho rằng tất cả những gì đã qua giữa hai người đều chỉ là giả dối, nếu không tại sao cô có thể quên đi dễ dàng như thế? Tại sao cô có thể đến với người mới nhanh như thế, hạnh phúc nhanh như thế? Anh cười chua chát, chặn facebook cô, xóa số cô, vứt bỏ tất cả những kỷ niệm gắn liền với hình bóng của cô ra khỏi tâm trí mình. Một kẻ vô tâm và tàn nhẫn như vậy không xứng đáng tồn tại trong cuộc sống của anh thêm một giây nào nữa.

    Còn cô, cô không vui dù đã “trả được thù”, bởi đơn giản tất cả những hào nhoáng cô đang có chỉ là để lấp đi một sự thật là cô đang yếu đuối và tổn thương ghê gớm. Chưa phút giây nào cô không mong anh xuất hiện trước mặt mình, quỳ xuống van xin tình yêu của mình, cô muốn anh nhận rằng anh đã sai, muốn anh trở về và yêu thương mình nhiều như trước. Rốt cuộc, cái cô nhận được chỉ là sự lặng im và biến mất như chưa từng tồn tại của anh. Cô hiểu, đây là dấu chấm hết cho tất cả. Và cô lại tiếp tục buông thả bản thân mình vào vị đắng của nước mắt cùng hơi men cay của rượu, mong một ngày có thể vứt bỏ hình bóng anh ra khỏi tâm trí mình…

    ---------------------------------------------

    Câu chuyện không mới với cái kết cũ mèm, nhưng có bao người vẫn ngày ngày đi theo lối mòn quen thuộc đó. Hiểu lầm, giận hờn, im lặng, ngộ nhận, chia tay, trả thù, đau khổ, dằn vặt, không thể quên…

    Nếu thực sự yêu, đừng im lặng dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Vì chính chúng ta đôi khi còn không hiểu hết bản thân mình, tại sao lại bắt ai đó phải hiểu chúng ta qua sự im lặng chứ? Im lặng cũng giống như bệnh AIDS, nó không giết ta trực tiếp, mà nó khiến hệ miễn dịch của ta yếu đi, rồi từ đó chết dần mòn bởi trăm ngàn thứ bệnh không biết từ đâu tới: Hiểu lầm, ngộ nhận, ghen tuông, chán chường, đau khổ và…chia tay. Vậy thì để phòng ngừa những căn bệnh kia, tốt nhất ngay từ đầu đừng thờ ơ, đừng lạnh nhạt, đừng để ai đó thấy bất an dù chỉ vì những điều vô cùng nhỏ.

    Và nếu có chia tay, đừng nghĩ tới chuyện trả thù, dù với bất kỳ lý do gì cả. Vì khi đó cái mình nhận được chỉ là hả hê thì ít, mà cay đắng thì nhiều. Dằn vặt, đay nghiến nhau, làm tổn thương nhau làm gì khi một thời đã từng (hay chí ít là đã từng ngộ nhận) là của nhau ???

    Nếu có thể, hãy là những người quan tâm nhau và mỉm cười chúc phúc cho nhau. Còn khi đã nhận ra ai kia không thực sự còn muốn quan tâm mình chân thành nữa, mà thay vào đó là sự khoe mẽ ồn ào về một tình yêu mới ngọt ngào hơn, say đắm hơn - như để cố chứng minh rằng "bạn không được ở bên tôi vì bạn không xứng đáng", rằng "hãy xem này, không có bạn thì còn vô vàn kẻ khác yêu tôi".... thì tốt nhất đừng nên làm gì của nhau nữa. Tất cả việc làm của họ chỉ chứng minh một điều, đó là trong quá khứ, thứ tình yêu của hai người là thứ tình yêu giả tạo, bởi nếu yêu nhau thực sự, người ta sẽ trân trọng những gì đã qua, và sẽ không muốn làm đau ai kia vì bất kỳ lí do nào cả, dù rằng không thể cùng nhau đi tiếp được nữa...

    Bản chất con người ta là ích kỷ và hiếu thắng. Nhưng nếu đã yêu một ai đó, đừng để sự ích kỷ che lấp tình cảm thực sự trong mình. Nếu còn yêu, hãy nói, nếu không thể quên, hãy chớ ngừng quan tâm, và nếu không thể rời xa, hãy chạy lại và nắm lấy tay ai đó, kéo về. Nếu đã xa một ai đó, đừng tìm cách làm đau họ thêm, không thể ở bên đã là sự trừng phạt đau đớn nhất rồi, cớ sao phải làm đau người rồi tự làm tổn thương mình thêm chi nữa?


    Hãy yêu thế nào để dù tình yêu còn lành nguyên hay đổ vỡ, tâm mình vẫn được bình yên.
    Thursday, November 27, 2014

    NẾU CÒN YÊU HÃY NẮM CHẶT TAY NHAU


    Người ta thường khó mà học được cách nói lời tạm biệt với tình yêu, khó mà chấp nhận để tình yêu trở thành kỷ niệm, và người đã yêu trở thành dĩ vãng. Hay nói đúng hơn là không đành lòng.

    “Tay trong tay là tình còn ấm

    Tay buông tay rồi tình lạnh thiên thu…”


    Làm sao mà hai người đã từng nhớ nhung, thương yêu, chăm sóc lẫn nhau, một sớm mai kia bỗng dưng buông tay và nhìn nhau như người lạ trên phố? Làm sao mà bỏ lại sau lưng bao nỗi ngậm ngùi, những tháng ngày chung đôi, làm sao mà dễ dàng quên đi một ánh mắt khiến lòng mình reo vui, nụ cười khiến tim mình loạn nhịp, và bóng hình bấy lâu vẫn thân thiết gắn bó?

    Ngay cả khi người ta biết bóng hình đó đã không còn thuộc về mình nữa. Ngay cả khi từ trong sâu thẳm trái tim, người ta biết rất rõ cái mình đang níu giữ là cái không có thực, nó chỉ là cái bóng của tình yêu đã từng có, là chút hương thơm đọng lại của đóa hoa đã phai tàn mà thôi …

    Tôi vẫn nghĩ người ta yêu, rồi chia tay nhau hẳn là buồn lắm. Buồn đến nỗi ra phố cũng nhớ dáng người kia bước đi thế nào, uống một ly cafe cũng nhớ cách người ấy vẫn cầm chiếc cốc ra sao, ngước lên trời thấy mây trắng bay cũng nhớ màu áo cũ, đưa mắt nhìn xuống tay cũng thấy trống vắng những ngón đan cài.

    Lúc mới yêu thật vui biết bao nhiêu, thì khi hết yêu cũng buồn đến bấy nhiêu. Cũng bởi vì Tình yêu đẹp quá. Nào ai muốn để cho những điều đẹp đẽ trở thành hoài niệm bao giờ. Lại càng chẳng ai muốn mất tình. Cho dẫu người tình đã đi xa cả một đoạn đường dài không sao chạm vào nhau được nữa. Chỉ còn lại đây, một trời lá bay chia lìa, một hạnh phúc tưởng chừng đến tay rồi chợt vỡ, một tình yêu vẹn tròn rồi chia xa, và những hẹn hò từ từ khép lại…

    Thực ra, điều đáng buồn và tiếc nhất, đôi khi không phải Người yêu, mà chính là Tình yêu. Ta có thể yêu rồi không yêu ai đó nữa. Một người yêu có thể là người quan trọng nhất, và rồi ngày nào đó, là người bạn cũng không. Nhưng Tình yêu thì còn lại. Nó có thể ngủ yên vĩnh viễn, mà cũng có thể tỉnh thức một lúc nào đó. Tình yêu mãi mãi vẫn là Tình yêu đó, là Tình yêu mà ta đã tha thiết, say đắm, và cả đớn đau. Không thể nói là không gì cả cho một Tình yêu, dù đã xa xôi và mờ ảo vô cùng đi nữa. Chính vì thế mà người ta dẫu không còn yêu nhưng vẫn cứ giữ mãi một lòng nhớ nhung. Giữ mãi một Tình yêu đã không còn có thực.

    Đâu đó trong cuộc đời, người ta vẫn gặp nhau, yêu nhau, chia tay nhau, lãng quên và nhung nhớ. Để trải dài suốt là dư âm của sự lỡ làng. Ta có thể đợi nhau, nhưng cuộc đời không đợi ta. Vì thế mà đã có rất nhiều Tình yêu đẹp trong cuộc đời, nhưng chẳng biết có bao nhiêu trong số đó, đi trọn vẹn được đến cuối đường.

    Thì trong lúc tình còn ấm, xin giữ chặt tay nhau …

    Có phải khi....

    Có phải chỉ khi bước qua nỗi cô đơn
    Người ta mới hiểu nhiều hơn về những tổn thương, cố gồng mình nắm giữ
    Dẫu biết chẳng đi về đâu mà dối lòng nghĩ thử
    Thử thêm một lần tin … để chuốc lấy phũ phàng?



    Có phải khi đã nhận về quá nhiều những dối gian
    Người ta mới học được cách thản nhiên cười mạnh mẽ?
    Chắc có lẽ…
    Đau đớn đã thừa… nên lấy đó làm quen.

    Có phải khi đã sống quá lâu với đêm đen,
    Quen giấu nỗi buồn sau những icon mỉm cười mà thấy lòng vô cảm,
    Người ta đã không còn đủ can đảm
    Để trưng ra bộ mặt sầu đau và cảm xúc của chính mình?

    Có phải khi đã qua đau thương, người ta bỗng sợ cả bóng mình?
    Bỗng sợ đứng trước gương rồi nhìn thấy một con người xa lạ?
    Trái tim chẳng thể hận – yêu… mà đóng băng, lạnh giá.
    Hơi thở cũng nhuốm buồn… đậm nỗi nhớ… chênh chao.

    Có phải đi hết được chiều dài của đêm...
    ..... Sẽ đến được bình minh tràn hạnh phúc, khát khao?
    -Sưu tầm- 
    Tuesday, November 25, 2014

    Họ yêu nhau nhưng hay cãi lộn lắm...

    Họ yêu nhau nhưng hay cãi lộn lắm.

    Yêu xa mà lại gây gỗ, không ít lần muốn buông tay nhau.

    Một ngày, cô phẫn nộ vì anh cứ mãi mê bù đầu vào công việc, chút đỉnh thời gian buổi tối để chat cùng cô cũng chẳng còn.
    Họ yêu nhau nhưng hay cãi lộn lắm...
    Cô bảo anh ngu ngốc, công việc làm sao quý bằng tình yêu.
    Anh mắng cô không biết suy nghĩ, nếu không có công việc thì làm gì có tiền cưới cô.

    Người khác nghe phải cười, còn cô - Giận!.

    Cô nói:"Biến đi".

    Anh chẳng nói gì thêm, gác máy. Biến mất hẳn.

    Cô luôn cho rằng, dù thế nào anh cũng sẽ làm huề trước.

    Một tuần. Hai tuần. Một tháng. Hai tháng.

    Ngày cuối cùng của tháng thứ ba. Cô vỡ òa, cầm điện thoại gọi cho anh.

    Chuông reo rất lâu nhưng không ai trả lời.

    Lần thứ 2, thứ ba, thứ n. Bên kia vẫn không có tín hiệu.

    Ngày hôm sau, số điện thoại ấy gọi lại cho cô.
    - Anh, em xin lỗi.
    Đầu giây bên kia im lặng. Thở dài, rồi từ tốn:
    - Phong mất rồi con à.

    Thì ra ngay lúc cô bảo anh biến đi, anh ngay lập tức biến khỏi công ty, lên đường đến sân bay mong bắt được chuyến sớm nhất vào thăm cô. Tiếc là trên đường đi, anh gặp tai nạn.

    Trước khi chết, anh không quên căn dặn mẹ mình phải sạc pin điện thoại thường xuyên, vì chắc chắn rằng cô sẽ gọi...

    Nhất định sẽ gọi.

    Chỉ là, cô gọi muộn quá thôi..
    Sưu tầm

    ♥ Đừng bao giờ...

    "♥ Đừg bao giờ...
    ...im lặng...
    ..k đọc...
    ...k trả lời...
    ...hoặc...
    ... ...trả lời cộc lốc...
    ...nhữg tin nhắn từ người mà bạn thươg yêu...
    ♥ Vì có thể...một ngày...
    ...bạn k còn có những tin nhắn yêu thươg đó để mà đọc ....
    P/s: hãy trân trọng từng giây 1 nhé....^^"

    "Tôi chỉ đơn giản là một người cô độc .. không gặp may với cái mà người ta gọi là tình yêu .. không có duyên với thứ mà người đời gọi là hạnh phúc ...

    Nỗi đau tớ giấu...
    ...cậu thấu đc bao nhiêu?
    - Là tớ sai!
    ...hay tớ chẳng bằng ai?
    - Cậu đã bao giờ!
    ...dành 1 stt cho riêng tớ?
    - Cậu đã bao giờ!
    ...dành 1 chút thời gian nghe tớ tâm sự?
    .
    .
    .
    - Nếu 1 ngày vắng tớ?
    + Cậu có nhớ tớ ko?
    + Cậu có treo 1 stt nhớ tớ ko?
    + Cậu có viết 1 stt về nỗi nhớ
    dành cho tớ ko?
    .
    .
    .
    Tớ từ bỏ tất cả để chọn cậu.
    .
    .
    .
    Hay cậu...
    .
    .
    .
    Chọn tất cả chỉ trừ tớ??

    "Nhớ một người không nhớ
    mình!
    Thương một người không
    thương mình!
    Là mệt mỏi! Là đau khổ! Là vô
    vọng!
    Là ngu ngốc! Là dại khờ! Là
    ích kỷ!
    Biết thế! Nhưng lý trí k thắng
    nổi trái tim!
    Mệt mà không muốn bỏ!
    Đau mà không muốn buông!
    Vô vọng mà không thôi hi
    vọng!
    Ngu ngốc mà không thể dứt!
    Dại khờ mà không thể ra đi!
    Ích kỷ mà không thể từ bỏ!"
    ♥ Đừng bao giờ...

    Bạn hãy thử vẽ 1 trái tim bằng tay thử xem 

    Khi bạn vẽ xong, 2 nửa trái tim không bao giờ giống nhau,cái này méo hơn,bự hơn,...cái kia 

    Vì thế nên đừng hy vọng 1 nửa của mình sẽ hoàn hảo bạn nhé 

    Đừng bao giờ trách móc bất kì ai trong cuộc sống của bạn cả !
    Monday, November 24, 2014

    Hạnh phúc chỉ đơn giản là như vậy...

      Đừng vấn vương gì nữa về quá khứ đã qua.Đừng tiếc nuối đau lòng về những chuyện mình chưa làm được và cũng đừng mơ tưởng,trông ngóng về một chuyện gì ở tương lai cả!Hạnh phúc là hiện tại  vì vậy hãy sống trong từng giây phút trôi qua,Bởi thế hãy biết quý trọng cái trước mắt, cái mình đang có. Đừng để đến khi bị mất hết rồi mới hối tiếc và ân hận _
    Hạnh phúc chỉ đơn giản là như vậy...

    Hạnh phúc là gì?

    Trong cuộc sống đôi khi ta cứ khổ sở cố đi tìm cái gọi là hạnh phúc, tự đặt ra cho mình những mong ước quá xa xôi để rồi tự mình gây ra áp lực, sự mệt mỏi cho chính bản thân và những người xung quanh.
    Nhưng hạnh phúc chỉ đơn giản là được yêu thương,được quan tâm và đôi khi cũng là những niềm vui nhỏ nhoi hằng ngày mà ta được chứng kiến.Hạnh phúc chỉ vỏn vẹn  như cái bóng của chúng ta, luôn bên cạnh chúng ta nhưng ta không thể nắm chặt chúng trong lòng bàn tay được.Và đôi khi,ta vô tình đánh mất hạnh phúc của mình......

    Càng lớn  ta càng thấy thật khó khăn để hạnh phúc bởi cuộc sống không là màu hồng như truyện cổ tích. Thế nên hãy giản đơn một chút, đừng đòi hỏi quá nhiều mà cảm nhận nhiều hơn, khóc khi buồn, cười giòn tan khi vui như một đứa trẻ và hãy biết tha thứ cho người khác.Đừng cố tỏ ra vui vẻ khi giận  mà hảy giải tỏa nỗi buồn bằng cách hét to lên,bạn sẽ thấy  dễ chịu hơn đấy!

    Hạnh phúc đôi khi chỉ cần lặng lẽ theo dõi và quan sát người ta ,thấy người ta vui vẻ thì trong lòng mình cũng hạnh phúc lắm rồi.Nhưng nếu ta yêu một người mà người ấy không yêu lại mình, hãy cứ dịu dàng với bản thân vì ta đã không làm điều gì sai trái cả. Tất cả chỉ vì tình yêu đã không chọn chỗ dừng chân nơi trái tim người ấy mà thôi…………

                             Hạnh phúc chỉ đơn giản là yêu và được yêu!

    Bởi thế nhìn thấy hạnh phúc của người khác có khi chính là hạnh phúc của bạn. Hạnh phúc không ở đâu xa cả, hạnh phúc tồn tại ngay xung quanh bạn. Là khi bạn làm cho người khác hạnh phúc, bạn sẽ nhận lại chính hạnh phúc đó. Là khi bạn muốn có nó và sẵn sàng chia sẽ với người xung quanh. Là khi bạn cảm thấy thanh thản, là sự tốt đẹp và giàu có trong suy nghĩ của bạn. Là khi bạn yêu thương và được yêu thương, để rồi “cảm ơn mỗi sáng mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương”.
           Hạnh phúc chỉ đơn giản là vậy thế nên đừng để đánh mất nó nhé!!
                    
    P/s:bài viết có đôi chút sai sót và hơi cộc cằn ạ!do bị mất hết gần nửa bài nên phải viết lại từ đầu nên câu văn không được suôn sẻ lắm!nhưng lâu rồi mới viết mà viết để giải tỏa tâm trạng bất ổn hiện giờ nên bài viết có làm sao thì mong mọi người thông cảm !^^
                                           Viết cho một hạnh phúc đơn giản!


     Theo: zing
    Wednesday, November 19, 2014

    Đừng bỏ quên yêu thương

    Khi ta còn trẻ, ta có quyền theo đuổi đam mê, chinh phục thử thách và làm mọi điều mình muốn. Nhưng có bao giờ bạn nhìn lại, mình đã đánh đổi những gì để có được sự tự do tự tại của tuổi trẻ đó không ? Đó là những vấp ngã, những vô tình tổn thương người khác và tổn thương chính bản thân mình nữa.

    Chúng ta luôn luôn thấy thiếu. Thiếu cơ hội, giá mà cuộc đời cho ta nhiều lần được thử sức hơn nữa, được chinh phục nhiều thứ hơn nữa. Thiếu thời gian, giá mà mỗi ngày có tới 48h để ta không phải tiếc về những gì chưa kịp làm. Cảm thấy luôn luôn cần nhiều hơn, cần nhiều hơn nữa….
    Nhưng bạn có biết trên những con đường miệt mài theo đuổi thành công đó, bạn đã bỏ quên thứ gì không ? Đó là sự yêu thương. Bạn chẳng cần theo đuổi yêu thương, bởi nó đã có sẵn trong bạn và trong mỗi người khác rồi. Bạn chỉ cần dừng lại một chút, hít thật sâu và nhận ra mình phải làm gì với kho báu vô giá ấy.
    Yêu thương bản thân vừa đủ để mỉm cười với cuộc sống mỗi ngày
    Yêu bản thân là yêu thương cơ thể, biết chăm chút sức khỏe…
    Yêu thương đủ để được là chính mình và quý trọng sự khác biệt.


    Yêu thương đủ để cho qua những thứ không đáng bận tâm, biết tha thứ
    Để tận hưởng từng phút giây của cuộc sống
    Để sống với 100% năng lượng
    Để nắm bắt cơ hội mọi lúc mọi nơi
    Để cho bản thân thời gian làm người lớn
    Đứng lên sau vấp ngã, sống có trách nhiệm và biết chia sẻ, giúp đỡ kẻ khác

    Là để yêu chính quên hương nguồn cội của mình

    Quẳng mọi lý thuyết và hão huyền bạn được học đi. Yêu thương có lối đi riêng của nó, chỉ cần bạn yêu bản thân đủ, bạn sẽ học được nhiều và làm được nhiều hơn những gì bạn có thể tưởng tượng được đấy.
    ---Sưu tầm---

    Nếu em là một cô gái không có gì ngoài tâm hồn

    Mãi đến bây giờ, em mới học được cách mặc một chiếc váy
    Em đã có một thời gian dài giấu mình trong những chiếc quần màu đen với hi vọng người ta không nhận ra đôi chân voi xấu xí. Quanh năm suốt tháng em trung thành với quần kaki và những chiếc jeans tối màu. Em đã từng phát điên lên mỗi lần thử quần bò mùa hè. Anh có biết không, mồ hôi tuôn rơi và đó là cảm giác bất lực không thể tả khi đã là số 29 rồi, vẫn chưa có size nào vừa vặn với em. Đã luôn thích mặc váy biết bao. Nhưng em chưa bao giờ đủ dũng cảm để đôi chân tự ti của mình lộ ra không còn gì che giấu.
    Nhưng đó đã là em của ngày hôm qua. Và cô gái ấy chắc sẽ không quay về (!) 
    Ngày hôm nay.
    Em đã mặc váy cho đến khi chân có vết sẹo đầu tiên.

    Em đã mặc váy ngay cả khi chân có vết sẹo thứ hai. Mà đều là những vết sẹo trứ danh cả. Có người tiếc rẻ nói với em “chân nhiều sẹo thế vậy là không mặc váy được nữa rồi”.
    Ồ tại sao lại không chứ , nếu không phải bây giờ, vậy thì còn đợi đến bao giờ để được làm điều mình yêu thích đây. Nếu không phải bây giờ, vậy phải đợi đến sau này khi có bầu chân rạn da chằng chịt, đến sau này khi da chùng, chảy, nhão, đến sau này khi em già đến mức chẳng còn biết mình đang mặc gì nữa hay sao. Em yêu cảm giác đôi chân được giải phóng khỏi những chiếc quần jeans bí bách. Em yêu sự bồng xòe, em yêu vẻ duyên dáng, em yêu cảm giác nữ tính, ngọt ngào, em yêu cái cách những chiếc chân váy sinh ra là để dành cho phụ nữ. 

    Em có thể bỏ qua rất nhiều lựa chọn, nhưng không bao giờ em bỏ chọn niềm vui.
    Em tránh xa mọi nguồn năng lượng u ám. Em không ngần ngại tick vào unfollow những người bạn suốt ngày than thở trên Facebook. Những người thi xong có thói quen kêu rùm beng mình không làm được bài nhưng rồi cuối cùng vẫn sẽ A. Những người động một chút là “muốn chết đi”- “Trời ơi đau đầu muốn chết, ốm sắp chết rồi” hay “Đen đủi thế này chết quách đi cho xong”. Những người mà status của họ chỉ nói về người yêu. Những người mà up ảnh mỗi ngày và ảnh họ đăng chỉ là ảnh tự sướng.

    Bản thân ai chẳng có lúc buồn. Đã là người sống giữa mọi người sao tránh khỏi chuyện lẫn lộn buồn vui. Nhưng chỉ là cuộc sống này ngắn lắm, tại sao không nói về niềm vui nhiều hơn. Vũ trụ rộng lớn lắm, tại sao lại biến mình thành một vệ tinh bay xung quanh người yêu. Cuộc đời này đẹp lắm, và bạn sẽ đẹp hơn nếu biết nhìn đến cả cái đẹp khác… ngoài mình.
    22 tuổi, chưa bao giờ em yêu bản thân nhiều hơn thế

    Này, sau khi nghe em nói vậy, anh đừng nghĩ “Hỏng rồi, gặp phải một đứa ảo tưởng sức mạnh” hay “động vật ích kỷ cần né xa”. 22 tuổi, chỉ là em biết trân trọng chính mình mà thôi. Em trân trọng sự sống do cha mẹ ban cho, nên không bao giờ nói ra “cái chết” dễ dàng, càng không có chuyện tự tử vì một phi vụ tình ái bất thành nào đó. 22 tuổi, em thôi buồn phiền vì vầng trán rộng cao mà tự hào vì nó đem lại cho em vẻ bướng bỉnh, thông minh. 22 tuổi, em hì hục in ảnh đứa bạn thân, dán vào một quyển sổ thật đẹp rồi viết lại từng kỷ niệm mà hai đứa đã trải qua, để rồi bọc làm quà tặng sinh nhật. 22 tuổi, em sẽ cầm chì đến lớp Vẽ ngày xưa bất cứ khi nào có thời gian. 22 tuổi, em có một công việc bán thời gian không trả lương, mà làm chỉ vì yêu thích nó.
    Nếu em là một cô gái không có gì ngoài tâm hồn vậy đó, anh có yêu em không?    

     _ Phạm Thảo Quỳnh Mai _
    Monday, November 17, 2014

    Bí ẩn của sức mạnh

    Bí ẩn của sức mạnh

    “Khi người bắn tên không bắn vì con mồi, anh thể hiện được toàn bộ khả năng. Khi bắn vì một phần thưởng, anh căng thẳng và đường tên đi lệch đích. Nghĩ nhiều đến chiến thắng hơn là việc bắn tên, anh bị nhu cầu chiến thắng rút hết sức mạnh.” 

    Chuang Tzu

    Nếu bạn từng tung trượt hay sút hụt một quả bóng, bạn sẽ biết thể thao không chỉ là trò chơi. Bạn sẽ biết tại sao những người đã trưởng thành làm kế toán, kỹ sư, tài xế, bác sĩ phẫu thuật, v.v… lại dành những ngày cuối tuần trong cái nắng cháy da hay mưa rào để chơi bóng. Ở bàn bóng, trên sân quần vợt, dốc trượt tuyết, bạn có thể học nhiều hơn về qui luật của cuộc đời. Không chỉ có niềm vui, thể thao dạy bạn về sức mạnh của cá nhân. Một số điều nên học là… 

    Hãy sống giây phút hiện tại. Có thể là bạn suy nghĩ quá nhiều. Bạn dùng hết sức mình quăng bóng, ném đĩa hay bắn súng khi bạn không còn nhớ đến mục tiêu nữa. Càng ít lo lắng về sự thất bại và những gì người khác nghĩ thì bạn càng dễ thắng. 

    Đừng bắt ép bất cứ việc gì. Sức mạnh thật sự sẽ đến khi bạn thư giãn. Hãy chơi bằng sức lực mạnh mẽ của mình! Bạn mạnh nhất là khi không cố chứng minh rằng mình mạnh nhất! Trong việc quản lý người khác cũng vậy. 

    Giữ cho mình thỏai mái. Giận dữ sẽ phá hỏng mọi chuyện. Bạn có thấy một người chơi gôn nổi giận chưa? Hay người đánh boxing và lái xe đua? Họ sẽ không bao giờ thắng trong tâm trạng như thế! 

    Đừng ghét địch thủ của bạn – hãy cố gắng lên! Ghét ai hay cái gì đó cũng làm cho bạn hao năng lượng và mất tập trung trong khi đối thủ của bạn biết phải làm gì. 

    Nếu bạn cho là thế giới đang chống lại bạn thì nó sẽ làm như vậy. Buộc tội ai đó sẽ không thay đổi được chuyện gì. Khi bạn cho là mọi cái đều không ổn, rằng trọng tài, cơn gió hay trái banh đang muốn làm hỏng đời bạn thì sẽ xảy ra đúng như vậy. Những vận động viên thành công cũng giống những người biết làm việc khác - họ dám nhận trách nhiệm tối đa. Họ không đổ lỗi cho ai cả. 

    Thành tích xuất sắc bắt nguồn từ sự nỗ lực tối đa. Những người bình thường cho rằng Michael Jordan hay Steffi Graf là tài năng bẩm sinh, cũng như nhiều người khác sinh ra đã có tài vậy. Nhưng nếu hiểu thấu hơn thì chính họ đã phải nỗ lực tối đa để trở thành ngôi sao. 

    Trong thể thao và cuộc sống, bạn phải tập trung vào điều bạn muốn. Nếu bạn nghĩ đến điều bạn không muốn xảy ra, chẳng hạn bị mắc lỗi, bị té hay trượt bóng, nó sẽ xảy ra! Tại sao à? Đầu óc bạn sẽ bám vào hình ảnh đó. Nếu bạn tự nhủ: “Đừng có đá bóng vào lưới nhà!”. Bạn sẽ hình dung ra cảnh bóng chạy vào lưới. Nếu bạn tự nhủ: “Mình không muốn vậy!”. Đầu óc bạn sẽ tưởng tượng ra cảnh bạn sút trật. Nó chỉ làm theo cái bức tranh này, cảnh trái bóng vào lưới. Và chính bạn làm cho nó xảy ra! 

    Nỗi sợ là một cản trở, không chỉ trong thể thao mà cả trong khi phỏng vấn xin việc, trong khi phát biểu hay bất kỳ lúc nào bạn cảm thấy cần phải bình tĩnh. Khi bạn vẽ ra tai họa trong đầu mình thì bạn đang hướng đến tai họa. Hãy tập trung vào cái bạn muốn. 

    ĐÚC KẾT

    Tất cả trẻ con phải được chơi thể thao - không phải để đạt được thành tích mà để chúng phát triển nhân cách. Điều cơ bản nhất là không phải bạn xuất phát ở đâu, mà là bạn về đích như thế nào. 


    Andrew Matthews – trích trong Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi
    Scroll to Top