• Latest News

    Tuesday, December 23, 2014

    NGƯỜI ĐẾN SAU..........

    NGƯỜI ĐẾN SAU.......... 
    Đừng cố yêu 1 người chỉ để quên và thay thế 1 người... 
    - Bởi vì... 
    - Người đến sau, vốn dĩ họ ko có lỗi... 
    - Có pít tại sao người đến sau luôn tổn thương vô cớ không? 
    - Bởi họ biết người đến trước mới được yêu thươg một cách trọn vẹn...
    NGƯỜI ĐẾN SAU..........

    - Quá khứ đó... - Tớ sẽ không xóa !! - Cũng không chà đạp lên!! - Vì chính thời gian đó... - Tớ đã yêu 1 ai đó ... thật lòng :)

    Nếu 1 ngày, bạn thấy khó chịu với tôi . * Hãy nói với tôi? * Tôi sẽ bước ra khỏi cuộc sống bạn, trả lại cho bạn sự bình yên

    -Lúc e buồn nhất. . -Là giây phút e nhận ra. . -Trong a, e không hề tồn tại! .Cũng là lúc e hiểu ra rằng. . Không có e, a vẫn h.p đấy thôi! :") . . . Buông tay - là điều e chọn để tốt cho tất cả. Người ta bảo kẻ ra đi là kẻ mạnh.. . .Vậy e là kẻ - chiến - thắng - mang đầy vết thương! :) ♥

    Nếu 1 ngày . . * Ta cảm thấy chán nhau . . * Thì hãy . . * Nhắm mắt và nhớ lại nhữg kỉ ̉niệm và̀ hạnh phúc . . * Chứ đừg buôg tay nhau nhé ♥..!

    ♥ Có lẽ . . .
    • Bắt đầu là sai . . .
    • Níu kéo là không đúng....
    • Và chờ đợi là vô ích....
    .
    ♥ Giờ đây...
    • Không cần ai hiểu..!
    • Không cần ai tin...!
    ....
    • Chỉ thích 1 mình....
    • Lạnh lùng, lặng lẽ...
    ...
    • Không cần chia sẻ!
    • Không muốn quan tâm..
    ...!
    • Chỉ muốn lặng thầm...
    • Bình yên là đủ...!!!

    Đôi lúc...
    .
    .
    sự mất đi của một người
    .
    .
    khiến người ta không còn niềm tin..
    Monday, December 22, 2014

    Khi người ta yêu

    Khi người ta yêu người ta có thể liến thoắng nói bất cứ chuyện gì với bất cứ ai, chỉ khác bình thường là sau những câu chuyện, người liên quan tới không ai khác là một nửa còn lại, và ngay cả khi kể thì ánh mắt vẻ mặt và cả dáng điệu của người ấy hiện lên rõ ràng trước mắt, cứ thế ta cứ hí hửng, lí lách kể, vui lắm....


    Khi người ta yêu, người ta chỉ cần tủm tỉm cười dù mệt tới cỡ nào đi nữa, bởi hình ảnh của một ai đó choán hết cả cái mệt nhọc, thổi bay hết cả khó khăn đi rồi, bởi chỉ cần ta mệt một tí thôi, buồn một tí thôi thì dù có xa tới tận đâu, có bận tới cỡ nào, họ cũng bên ta, chia cho ta nỗi buồn, để ta bình yên gục đầu lên vai họ, nhẹ nhàng mà yên bình lắm...
    Khi người ta yêu, người ta sẽ vẫn làm việc như thường, chỉ khác là cái điện thoại được họ chú ý hơn, cái đồng hồ sẽ được họ để tâm hơn...Bởi những yêu thương nhẹ nhàng dịu dàng nhất thường đến một cách bất ngờ. Và những người yêu nhau thường mang đến cho nhau nhẹ nhàng như thế...!!! Bởi ai biết được yêu thương như thế nào là đủ, mấy tin nhắn mới đong hết nhớ nhung, bao lâu mới đủ cho một tình yêu mòn mỏi cả sự đợi chờ, hoang hoải cả nỗi nhớ đem theo cả niềm tin...
    Khi người ta yêu, người ta chỉ cần biết này là nỗi nhớ, bên kia là niềm tin yêu...Dù cho có xa nhau về khoảng cách, thời gian chênh lệch hay đơn giản chỉ là một lí do nào đó họ không ở bên nhau, thì dù như thế trái tim của họ vẫn ở gần nhau, bên nhau và trao yêu thương cho nhau bằng một cách nào đó mà chỉ có hai người, duy nhất hai người hiểu được...
    Khi người ta yêu, mọi điều mà người mình yêu có luôn là điều tuyệt vời nhất, đẹp nhất với người còn lại...dù cho đó chỉ là cái nhíu mày, cái mũi tẹt lét, cái trán dô bướng bỉnh hay đơn giản chỉ là một mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng vương cả những giọt lấm tấm mồ hôi....nhưng nhẹ, ấm mà đong đầy nỗi nhớ...chỉ muốn gục đầu vào vai áo để đón yêu thương, để được nũng nịu, để được ấm áp và để cảm nhận được rằng, ai đó yêu mình rất nhiều...
    Khi người ta yêu, người ta giận nhau một cách khó chịu, người ta không thèm nói ra đâu nhưng mọi cử chỉ, mọi ánh mắt, mọi lời nói đều tỏ ra cái giận dỗi vu vơ đó. Chỉ cần một câu hỏi, một chút ủi an, một tí quan tâm là mọi ấm ức sẽ lại tuôn ra theo dòng nước mắt. Biết không? Chỉ vì người ta yêu đấy...
    Khi người ta yêu, dù chỉ một chút heo may thôi cũng bồi hồi lo lắng cho nửa kia còn lại, lại còn sợ cả những chớm lạnh đầu mùa khiến da người ta cũng theo thế mà nứt nẻ...Còn những chiều lồng lộng gió co ro trong chăn chỉ sợ người kia đi làm về bị cảm lạnh....Yêu là thế đó, chẳng nói ra đâu, nhưng lo lắm, bồn chồn không yên. Giá mà chắn được gió, che bớt lạnh cũng chịu cho nửa kia bớt được phần nào...
    Khi người ta yêu, người ta sẽ sợ một ngày mất nửa kia biết nhường nào, sợ rồi có đủ kiên nhẫn mà yêu thương hay chỉ như chớm nắng, vương qua, hằn lại, le lói sáng và tắt bặt như một ngày thiếu mặt trời....Và rồi chỉ cần một cái ôm thật nhẹ, một nụ cười thật ấm, một tin nhắn mà thôi, bao lo toan, bao nỗi niềm lại tan theo mây gió....Bởi vì khi yêu, ai ai cũng lo lắng, cũng bồn chồn....Tin tình yêu là thật, nhưng sợ nó mong manh, sợ nó dễ tuột quá...Lại là vì yêu...
    Khi người ta yêu, người ta nhớ lắm ánh mắt, nhớ lắm dáng đi, nhớ cả những cái nhíu mày hay chép miệng. Chỉ là vô tình nó in sâu, vô tình nó lưu lại...Những thói quen của ai đó cũng bắt đầu bị lưu lại theo một trật tự nào đó khó định hình...Bởi, đó là từ một người....Người mà ta yêu...
    Khi người ta yêu, dễ khóc và dễ tủi thân lắm, chỉ vì nửa kia buồn, chỉ sợ khiến nửa kia vất vả, chỉ lo nửa kia gặp chuyện gì bất trắc...Chỉ tại một câu nói, một hành động nào đó thôi...Cũng lại suy nghĩ khiến mất ngủ cả đêm trằn trọc không yên...Ấy à! bên kia ấy có thế không ...
    Khi người ta yêu, đơn giản lắm chỉ cần nắm tay thật chặt lúc buồn, một bờ vai thật vững khi đau, một cái ôm thật ấm khi bơ vơ....Và một ánh mắt khích lệ khi tất cả mọi người đều quay lưng lại...Chỉ cần một nụ cười thôi, tất cả mệt nhọc tan biến hết rồi...
    Bởi vì, đang yêu....
    Thursday, December 18, 2014

    Để Mẹ dạy con cách yêu một người đàn ông


    Trong mắt nhiều đàn ông, đàn bà gồm hai loại: loại để yêu và loại chỉ… để không. Nếu không được yêu, cũng đừng bao giờ làm người dự trữ. Người cần mình, không thiếu, con yêu!
    Con thương mến!



    Sẽ có một nửa cuộc đời con chung sống bên người khác chứ không bé bỏng trong vòng tay mẹ chở che. Sẽ có một ngày người con nghĩ đến trước tiên là chàng trai kia chứ không còn là mẹ. Những vui buồn của con sẽ chẳng còn giản đơn khi trái tim đã bắt đầu lệch nhịp. Mẹ hiểu, con yêu!



    Mẹ không thể chỉ trỏ buộc con yêu người này hay phải thích người kia, lại càng không thể thay con sống với những buồn vui của người mà con lựa chọn. Mẹ chỉ có thể nói với con những điều nhỏ nhặt, để yêu một người đàn ông, con phải cố gắng nhiều.



    Mặc kệ người đời vẫn cứ ví phụ nữ như phở với cơm, con không là cơm, lại càng không phải phở. Sao phải nghĩ mình là đồ ăn để người ta thử? Con là con – một người phụ nữ, vậy thôi.



    Trong mắt nhiều đàn ông, đàn bà gồm hai loại: loại để yêu và loại chỉ… để không. Nếu không được yêu, cũng đừng bao giờ làm người dự trữ. Người cần mình, không thiếu, con yêu!



    Mẹ không yêu cầu con học rộng tài cao, nhưng mẹ mong con hãy tìm một công việc cho mình để mà cố gắng. Có yêu bao nhiêu cũng nhất quyết không được dựa dẫm. Độc lập tài chính mới có thể độc lập tinh thần. Cho dù giỏi hơn người đó – cũng đừng để anh ấy cảm thấy tủi thân. Đừng ngạo mạn với số tiền mình kiếm được ra, chúng sẽ chẳng là gì khi đặt lên bàn cân với mối quan hệ mà con phải gìn giữ. Hãy làm một người phụ nữ, biết trân trọng đối phương.



    Đàn ông đôi lúc cũng rất… đáng thương. Chỉ vì họ không biết quá nhiều điều cần hiểu. Giận dỗi ít thôi và nhạy cảm vừa đủ. Đừng cố tỏ ra khó hiểu, họ, không thông minh và kiên nhẫn như con nghĩ đâu! Rất nhiều lúc, họ cũng chỉ như những đứa trẻ lớn xác mà thôi. Chiều chuộng, vỗ về, con cũng cần mềm mỏng. Già néo đứt dây, hai đứa cùng trẻ con thì chuyện sẽ hỏng. Trưởng thành lên, cũng đã đến lúc rồi!



    Cái họ cần ở mình là gì con biết không? Là quen nhưng không nhàm, là sẻ chia nhưng không cam chịu, là của riêng mình họ và là chính con. Gắng sức để làm một người phụ nữ vô giá, mẹ nghĩ là không nên. Vì những thứ như thế thường sẽ chỉ nằm trong tủ kính. Làm một người biết mình đứng ở đâu và mình là ai, sẽ tốt hơn tất thảy. Họ yêu con, chứ không yêu những thứ con cố vẽ ra và đeo mặt nạ. Cất chiêu trò đi, con không tính toán mãi được mà!



    Đừng tị nạnh chuyện bếp núc, rửa bát, dọn nhà. Con không làm thì chắc chắn anh ta sẽ tìm một người khác! Mẹ biết là bình đẳng rồi, nhưng có những thứ đừng nên quá sòng phẳng. Người thương con, sẽ tự biết đỡ đần. Là phụ nữ, có giữ được cái bếp, mới giữ được người đó ở nhà. Nghe lời mẹ, học nấu nướng nghe con!



    Có những ngày sóng gió ập đến con thuyền chung. Và niềm tin, là thứ cuối cùng mẹ muốn dặn. Nếu còn nắm được tay, đừng vội vàng buông bỏ. Vì có những người, sẽ mãi thành nuối tiếc, nếu không còn cạnh nhau....
    Friday, December 12, 2014

    Sắc màu cuộc sống


    Đàn ông dù có giàu có đến đâu, thành đạt tới cỡ nào, ăn chơi ra sao, đã từng đốn đổ và qua đêm với bao nhiêu người phụ nữ, thì cũng nên chọn cho mình một người đàn bà vì yêu thương mà ở lại bên cạnh lúc khó khăn.



    Bởi vì đời thì nhiều thứ phù du, hôm nay thành đạt đó, hôm nay giàu có đó, bạn bè đó, gái gú đó, nhưng ngày mai lỡ 2 bàn tay trắng, thì còn lại được gì? Đời, chẳng ai học được chữ ngờ đâu.

    Khi bạn có tiền, bạn có thể mua được tất cả. Mua được bạn bè,mua được những mối quan hệ, mua được một con đàn bà đẹp đẽ đi bên cạnh mình, mua được cả những đêm giường chiếu thăng hoa. Nhưng bạn chẳng thể mua nỗi một người phụ nữ vì yêu thương mà hy sinh cả cuộc đời bên bạn, an ủi bạn lúc khó khăn, mỗi chiều chờ bạn về bên mâm cơm nóng hổi.

    Con người ta, cần nhất trong cuộc đời là một người có thể nắm tay và đi đến cuối con đường, dù con đường đó gập ghềnh và lắm sỏi đá gian nan.

    Đàn bà dù bao người đón đưa, bao người cung phụng. Nhưng nửa đêm gà gáy nếu bệnh hoạn nhắc điện thoại lên và gọi, ai chạy đến đầu tiên, thì nên gửi gắm cả đời cho người đó. Đàn ông bên bạn có thể giàu có, có thể phong lưu, có thể mua cho bạn những thứ hàng hiệu sa sỉ. Nhưng được gì khi đằng sau đó là sự cô đơn khi trái gió trở trời, không có người bên cạnh.

    Vật chất vừa đủ thôi, vì tiền thì có thể làm ra, chứ người thật lòng yêu thương bạn thì có tiền cũng không mua được. Vật chất mà làm gì khi đêm về mình bạn cô đơn tủi thân rồi khóc rưng rức? Chỉ cần 1 người luôn đi bên cạnh, yêu thương và lo lắng, như vậy đủ rồi. Đàn bà có mạnh mẽ tới đâu, đến cuối cùng vẫn là đàn bà. Như những ngày đầu tạo hóa sinh ra, mong manh và yếu đuối. Vì vậy, họ vẫn cần đến 1 người đàn ông, để mỗi đêm về đưa cánh tay cho họ gối và ôm họ vào lòng.

    Đàn ông nhiều, đàn bà cũng nhiều. Những người đến bên đời bạn cũng nhiều, nhưng được mấy người là yêu thương thật sự? Đàn ông thì tán tỉnh đàn bà cốt cũng chỉ có 1 mục đích cuối cùng là đến cái nơi gọi là giường ngủ. Đàn bà thì ngọt ngào xởi lởi bên đàn ông chung quy lại là cũng vì phục vụ cho bản thân mình được ăn sung mặc sướng mà không cần vất vả. Vì vậy trong rất nhiều người, chỉ nên chọn 1 người. Người thật sự tốt với bạn, yêu thương bạn.

    Cuộc sống càng ngày càng có nhiều thứ làm tình yêu chao đảo, ừ đồng tiền, nó có sức mạnh rất lớn. Nhưng cuối cùng, nên trả tình yêu về với đúng ý nghĩa của nó.

    Nếu có người yêu bạn thật sự, bạn nên trân trọng. Đừng vội buông bỏ, vì biết đâu trên đường sau này, bạn sẽ chẳng tìm được ai đó tốt hơn. Hạnh phúc, ở ngay bên bạn.
    Thursday, December 11, 2014

    Nếu Một Ngày Bạn Thất Bại


    Cảm giác thất bại không dễ thở chút nào. Nó khiến ta cảm thấy mình kém cỏi, mình thua người khác, mình vô dụng. Đó là lúc ta cần đọc những bài học về sự thất bại...

    Đó là lúc ta cần đọc những bài học về sự thất bại...


    Một người phụ nữ kể, cô ấy luôn luôn đọc những mẩu chuyện về thất bại. Không phải để soi mói lỗi lầm của người viết mà để nhìn lại bản thân. Cô ấy là người phụ nữ trung niên, nhưng cô cũng giống như người khác, cũng vấp phải thất bại, và cô đọc để xem người khác đối diện với nó như thế nào, để tiếp tục đứng lên.

    Thất bại thật sự không dễ thở chút nào. Nhất là trong kinh doanh hay tình cảm. Thất bại trong kinh doanh làm mất một số tiền lớn, đẩy cuộc sống tới bế tắc. Thất bại trong tình cảm khiến con người như vô hồn, mất tinh thần, lãnh đạm, thờ ơ...

    Nhưng có những người suốt đời sống trong thất bại...

    Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln thưở nhỏ không có điều kiện đi học. Năm 1816, gia đình ông bị đuổi khỏi căn nhà đang ở, ông phải đi làm thuê. 1818, mẹ ông qua đời. 13 năm sau, ông kinh doanh nhưng thất bại. 1 năm sau đó ông tranh cử vào cơ quan lập pháp nhưng thua. Tiếp theo ông mất việc. Ông đã từng mượn tiền để làm ăn kinh doanh nhưng phá sản. Ông tranh cử cho vị trí phát ngôn viên, ứng cử viên quốc hội liên bang, chạy đua vào quốc hội, xin làm cán bộ sở đất, chạy đua vào thượng viện...tất cả đều THUA.

    Ông thua 8 lần bầu cử, 2 lần kinh doanh, ông từng đính hôn với 1 người con gái, nhưng cô ấy mất và trái tim ông vỡ vụn...

    Nhà bác học Thomas Edison thất bại từ 10.000 đến 14.000 lần để tạo ra được chiếc bóng đèn điện. Có người hỏi liệu ông có mệt mỏi và chán nản không khi thất bại nhiều lần như vậy. Ông cười: Không, tôi tìm ra cách làm khác từ những thất bại như vậy. Và ông cứ làm, cứ làm...

    Ta nhớ lại bài học về Nhút Nhát và Liều Lĩnh. Nhút Nhát và Liều Lĩnh là 2 người bạn thân. Nhút nhát học rất giỏi, nhưng không có bạn. Cậu thích chơi đùa, nhưng không dám chơi bất kỳ trò chơi nào của tập thể. Nhút Nhát thích vẽ, nhưng lại từ bỏ bởi sợ thất bại. Cậu ấy vào đại học Y, sống một cuộc sống sinh viên nhàm chán và khi không chịu nổi, cậu ta tìm đến Liều Lĩnh. Nhút Nhát hỏi:

    - Tại sao cậu có nhiều bạn thế?
    - Vì tớ chủ động kết bạn với mọi người - Liều Lĩnh trả lời
    - Nhưng cậu sẽ gặp những người bạn xấu ?
    - Nhưng nhờ những người bạn xấu mà tớ mới biết quý những người bạn tốt thật sự.
    - Cậu dám mở một shop kinh doanh mà không sợ rằng mình sẽ lỗ vốn sao?
    - Nếu điều đó xảy ra thì tớ vẫn sẽ lời to khi thu về những kinh nghiệm cho mình.
    - Tại sao cậu lại yêu thương một người hết lòng khi biết rằng sẽ chẳng có gì là mãi mãi?
    - Vì tớ là con người, chứ không phải một cỗ máy, như cậu!

    Và...Nhút Nhát lăng im, cậu chưa bao giờ thất bại trong kinh doanh- vì cậu không dám nghĩ đến những ý tưởng quá táo bạo, chưa bao giờ cậu bị những người bạn xấu lừa lọc mình- vì cậu không có một người bạn nào bên cạnh, chưa bao giờ cậu phải đau khổ trong tình yêu- Nhút Nhát không dám mở trái tim mình ra vì sợ nó trầy xước.

    Câu chuyện dẫn ta đến một bài học khác, dám làm, dám chịu, và đứng lên để thành công...

    Từ lý thuyết tới thực tế là cả một chặng đường. Thực tế chẳng mấy ai làm được như Liều Lĩnh và chẳng mấy ai ngã rồi vẫn có thể đứng lên. Quan trọng là sự dũng cảm đối diện. Làm được nó là đã đi được một nửa, quan trọng là ta có đủ bản lĩnh để đi tiếp hay không?

    Để làm được nó, ta cần tới sự kiên cường và kiên trì. Ai trên thế giới nay cũng từng 1 lần thất bại, nhưng họ khác chúng ta ở chỗ, họ dám đứng dậy và kiên trì đi tiếp...

    Cứ khóc, cứ suy sụp, nhưng hãy gạt nước mắt đứng dậy, và nhớ rằng:

    Don't lose hope, you don't
    know what tomorrow will bring!

    Wednesday, December 10, 2014

    Khi đàn ông 30

    Những năm 20, người ta uống bia, uống rượu đến mức ngủ lúc nào không biết. Tỉnh dậy thấy ngổn ngang bạn bè, ngổn ngang nôn mửa. Đàn ông 30, tối bắt đầu nhìn đồng hồ căn giờ ngủ, không quên súc miệng nước muối, cuốn khăn giữ ấm họng. Bắt đầu biết lo cho bản thân hơn. Tần số các cuộc nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng giảm dần. Bắt đầu để ý đến sức khỏe và cân nặng.


    Đàn ông 30 sau khi đi qua cả một thời trai trẻ nhiệt huyết, bốc lửa của tuổi 20, đã đi, đã đến, đã chinh phục, đã thất bại, đã trải qua những cảm xúc thăng hoa tuyệt vời cũng như cảm giác cay đắng tưởng như tận cùng. Nhìn lại những tháng năm đi qua bỗng thấy hun hút trống trơn, có lúc giật mình thảng thốt.

    Những năm 20, người ta có thể diện một chiếc quần bò lỗ chỗ, mặc áo pull in hình Manowar, tự tin đeo khuyên tai, tự chọn cho mình màu tóc ưa thích. Khi 30, người ta bắt đầu chuộng hơn quần âu, một sơ mi măng séc là phẳng. Người ta cũng bắt đầu chọn cho mình một chiếc cà vạt hợp tâm trạng. Khi 30 còn diện quần jeans bạc phếch, nhuộm tóc khác màu đen đã có cảm giác lạc điệu.

    Cái thời 20 máu lửa, sẵn sàng dựng xe, vác chầy xông vào nhau chỉ vì một lời xúc phạm. Đàn ông 30 bình thản trả lời "không muốn gì cả" khi một thằng oắt con đầu vàng, quần côn bó, ép xe vào lề đường hất hàm "muốn gì?". Đàn ông 30 bắt đầu có khái niệm "chỉ số IQ đủ dùng".

    Đàn ông 30 bắt đầu cảm thấy nhu cầu tất yếu cạo râu, sửa gọn lông mũi, xịt nước thơm mỗi khi bước ra khỏi nhà. Đàn ông 30 bắt đầu ăn mặc không theo một hình mẫu, không theo một thần tượng nào, bắt đầu làm đẹp không chỉ dành cho các cô gái mà phần nhiều để cảm thấy đàng hoàng, tự tin tiếp xúc với các đối tác làm ăn, giao dịch. Đàn ông 30 cảm thấy tự tin khi mặc vest.

    Đàn ông 30 bắt đầu cho mình cái quyền đòi hỏi một vị trí trong xã hội, đòi hỏi vai trò của mình trong cuộc sống, trong tổ chức. Nhu cầu muốn khẳng định mình. Đàn ông 30 đi đường ít khi ngoái lại nhìn theo một cô gái trẻ đẹp để thầm xuýt xoa về thân hình nhưng lại thường xuyên ngoái nhìn theo một chiếc xe đẹp hay một người đàn bà nền nã. Đàn ông 30 nhìn thấy vẻ đẹp của người đàn bà 30.

    Đàn ông 30 "thèm" một chân dài nhưng "cần" một sự cảm thông, cần một điểm tựa tâm hồn. Đàn ông 30 muốn một mái ấm, tìm cho mình một người đàn bà có thể đi tiếp quãng đường tương lai. Bắt đầu hình dung về ngôi nhà và những đứa trẻ. 30 là lúc bắt đầu cảm thấy tự tin, cảm nhận được sức gánh của đôi vai mình, đủ tự tin và bình thản để hứng chịu những thử thách của cuộc đời.

    Đàn ông 30 bắt đầu lôi những giấc mơ lóng lánh, leng keng một thời tuổi trẻ ra để đổi lấy những mục tiêu thực tế hơn và đôi khi giản dị hơn. Đàn ông 30 dám nghĩ, dám làm, dám chơi, dám đối mặt với thất bại và cũng dám dừng. Đàn ông 30 bắt đầu phân biệt được ranh giới của sự lố bịch, nhìn thấy được cái ngưỡng đủ. Đàn ông 30 đủ tinh tế để vượt qua những giá trị phù phiếm.

    Tuổi 30, đàn ông dần tự tin để thấy mình là đàn ông khi đứng trước phụ nữ, dám nhìn sâu vào mắt đối phương để tìm sự đồng điệu về cảm xúc. Đàn ông 30 biết yêu và có trách nhiệm hơn với cảm xúc của mình, cũng biết gìm mình trước những thất bại, bình thản trước tai họa. Thấm thía được nỗi cô đơn, thấm thía được sự bội bạc, cảm nhận được đến tận cùng sự ấm áp tình người mà con người dành cho nhau. Khác hẳn cái yêu thời 20, yêu và vô trách nhiệm với tình yêu, vô trách nhiệm với chính bản thân mình.

    Đàn ông 30 khi nghĩ về gia đình có thêm trách nhiệm. Cậu bé 20 nghĩ về bố mẹ với những sự ràng buộc, gò bó khuôn khổ gia đình. Đàn ông 30 nghĩ về bố mẹ ngoài nỗi nhớ còn kèm theo mong muốn mình được làm chỗ dựa, được che chở cho gia đình. ?
    Sunday, December 7, 2014

    Gió ơi đừng khóc nữa....

    Gió ơi, đừng khóc...
    Không biết từ bao giờ Gió đã luôn tự nhủ với bản thân mình: "đừng khóc nữa… Gió ơi..."

    Ngoảnh đầu nhìn lại cũng không biết đã mấy lần Gió thật sự mỉm cười, giờ ngoảnh đầu tìm lại cũng không nhớ mình đã từng khóc với những cảm xúc ra sao?
    Gió của ngày xưa có lẽ là hay buồn, hay lang thang trong mưa một mình, hay tìm về với đêm... Nhưng Gió của ngày xưa không sâu và dày như thế, Gió của ngày xưa có lúc tàn nhẫn, lạnh lùng nhưng cảm nhận được nỗi đau, không chai lì và phẳng lặng, không vô cảm, lạnh lẽo như Gió của giờ đây.
    Gió của ngày xưa có một trái tim nhiều vết cắt nhưng ấm nóng, yêu thương, không như Gió của giờ đây, một trái tim đã lành nhưng sao giá lạnh còn hơn một tảng băng chìm sâu trong đáy đại dương với những con sóng ngầm giận dữ.
    Gió của ngày xưa ít cười, ít nói nhưng không phải không có người hiểu mình, chẳng như Gió của giờ đây dù nói nhiều, cười nhiều cũng không ai có thể chạm đến những quãng khuất trong sâu thẳm nỗi xa vắng, miên man.
    Đã có những chuyện gì xảy ra với Gió vậy chứ?
    Tại sao giờ đây lại không thể khóc, không thể yêu thương, không thể nghe thấy cảm xúc của chính mình được nữa?
    Tại sao giờ đây nỗi nhớ, niềm đau lại trở thành cái gì đó mơ hồ xa lắm. Gió không hiểu? Càng lúc càng không hiểu chính mình. Thèm được yêu thương nhưng lại sợ yêu thương. Thèm một vòng tay xiết chặt nhưng trong sâu thẳm lại sợ bị người khác chạm vào.
    Từ lúc nào... bước qua những yêu thương, bước qua những rung động, bước qua những đau buồn và bước qua nước mắt đơn giản đến như thế? Không còn đau đớn, không còn cái cảm giác "dường như không thể" của ngày xưa, mọi thứ đều nhẹ bâng, đều đơn giản chỉ sau một tiếng cười.
    Khi cảm nhận được những điều ấy mới giật mình nhận ra, từ lâu rồi Gió đã quen với cái cách tự làm đau chính mình để rồi lại ngẩn ra cười nhiều hơn .
    Gió ngốc!!!
    Tại sao lại làm mình trở nên như vậy chứ? Tại sao phải cố đi qua nỗi đau bằng chính những nỗi đau? Tại sao cứ phải tự làm tổn thương chính mình?
    Gió hiểu mà... không có gì đáng thương hơn là tự mình bỏ rơi chính mình.
    Gió ơi, sao cứ phải làm những điều ngốc nghếch như thế? Dựa vào một ai đó đi, đừng cố tỏ ra mình mạnh mẽ nữa...
    Uh, nhiều lúc cũng muốn nắm chặt tay một ai đó để cùng bước đi, nhưng đã mấy lần thử để rồi cuối cùng nhận ra không được. Sợ cái cảm giác làm đau một ai đó, cũng sợ cái cảm giác mình kéo ai đó xuống sâu hơn, sợ người ta lọt thỏm trong cái thế giới mù lòa với những quằn quại của riêng mình.
    Chưa ai bước qua được cùng Gió. Khi mới bắt đầu đã nhận ra sự trốn chạy của họ, khi mới bắt đầu đã nhận ra những cảm xúc đau. Và bất giác, bàn tay Gió khẽ buông, đôi mắt lại lòa đi.
    Thèm được nắm chặt bàn tay ai đó, thèm được giữ mãi hơi ấm của một người nhưng lại không nỡ, không thể nhắm mắt mà thấy họ đau. Từ lúc nào đẩy họ ra xa như thế? Từ lúc nào không còn tìm kiếm, không còn hy vọng?
    Thật sự rất muốn có một ai đó có thể ôm Gió vào lòng mà thì thầm "khóc đi...". Thật sự rất mong một bàn tay đủ ấm để giữ chặt đôi bàn tay giá lạnh. Thật sự rất cần một bờ vai, một yêu thương, một người có thể hiểu, có thể chấp nhận và có thể yêu tất cả những gì vốn thuộc về Gió.
    Gió không lành lặn... Gió vỡ vụn... Gió không nhẹ bẫng... Gió tang thương... Rất sợ... Sợ mình của giờ đây... Rất sợ... Sợ mình của ngày mai sẽ thành bão...
    Nhưng phải làm sao? Làm sao bây giờ hở Gió?
    Gió bây giờ không còn biết đau nhưng lại không thể yêu thương. Gió bây giờ muốn dừng lại nhưng lại không thể dừng lại được nữa. Gió bây giờ thèm một căn nhà trống để nghỉ ngơi nhưng lại không cách nào tìm được. Gió bây giờ... là Gió mà... đã không còn có thể trở lại như ngày xưa được nữa...
    Nhắm mắt lại !!!
    Gió ơi... đừng khóc... Gió ơi... 

    Buồn ..T_T

    Đừng yêu Em.. 
    .. 
    Em giả tạo lắm.. 
    .
    • Em hay cười khi buồn 
    • Em hay tỏ ra mạnh mẽ khi đau 
    • Em hay vờ vui khi thấy người ta hạnh phúc.. 


    ...Tim Em đã lạnh 
    ...Hồn Em đã giá băng 
    ...Mắt Em đã khô 
    .
    Và.. 
    .
    Miệng Em đã không còn can đảm nói hai chữ " yêu thương ".."
    Ảnh
    Tôi rất thích nghe người khác nói 
    dối..... 
    *Trong khi mình đã biết hết sự 
    thật* 
    -Đơn giản là tôi muốn biết họ diễn 
    tài đến đâu....và mức độ dối trá 
    của họ nhiều đến mức nào 
    *....Họ xem tôi là 1 con hề nhưng 
    họ đâu ngờ rằng.....con hề này đã 
    trở thành đạo diễn!!~

    ♥ Tâm lí con trai : 
    - Nếu họ iu bạn thật lònq 
    - Thì họ thík bạn ăn mặc kín đáo 
    khi đi cùnq họ ra đường 
    . Còn những đứa con trai chỉ thíx 
    bạn ăn mặc sexy , hợp fashion. 
    - Họ chẳnq iu thươnq gì bạn đâu 
    - Đơn giản họ muốn được bạn bè 
    ca ngợi : 
    - " Con bồ mày ngon ngon " 
    Chuẩn 99,9%  ))) 


    "‎- Sau này .. khi A yêu 1 người con gái khác 
    - A đừg kể về E cho cô ấy nghe nhés! 
    - E kô muốn là người yêu cũ ... 
    - Kùg kô muốn là Quá Khứ của A!
    - A hãy giữ E thầm lặng trong tim A thôi nhé ...♥"
    ~♥ Đôi khi em muốn nói: "Em không sao"... 




    và em ước 


    Ai đó sẽ nhìn vào mắt em, ôm em thật chặt và nói: 
    "Anh biết là không phải vậy...''  Con gái mà ... dù sai, cũng ko bao giờ muốn xin lỗi, cũng ko bao giờ muốn nhắn tin làm lành  

    không phải vì kiêu kì đâu, cũng chẳng phải họ yêu không thật lòng... 

    Chỉ vì họ muốn cảm nhận được tình cảm của người mình yêu như thế nào thôi  

    những lúc như thế, chỉ cần 1 tiếng rung, chỉ cần cái contact quen thuộc ấy hiện lên trên màn hình


    ♥ Khi mà:  
    • Người ta mới yêu nhau  
    • Người ta thường rất tin tưởng nhau  
    ♥ Nhưng:  
    • Càng về sau.  
    • Người ta lại càng hay nghi ngờ nhau  
    • Kể cả đó là từ những điều nhỏ nhặt nhất  
    ♥ Không phải:  
    • Là vì người ta đã hết yêu nhau  
    ♥ Mà là vì:  
    • Ai cũng sợ mất đi Người mà mình đang Yêu thương nhất♥ 



    Cuộc sống quá ngắn ngủi  
    .... Nên ...  
    Hãy Sống thật chậm ...  
    Cười thật tươi ...  
    Yêu thật chân thành  
    ...Và...  
    Tha thứ nếu có thể... ♥


    ♥ Có khi nào :
    • Ta bắt đầu...
    • Bằng những giả dối...

    ♥ Nhưng rồi :
    • Khi mà ta muốn kết thúc...
    • Thì cũng chính là lúc ta nhận ra...

    ♥ Ta Đã Quá Thật Lòng...


    Không có hp nào bằng :  
    - Khi được ở cạh ng mìh yêu  
    - Được nhìn thấy ng mìh yêu vui vẻ  
    - Được n.y chọc mìh vui  
    - Được nghe n.y trách móc khi mìh làm gì ngốc ngếch  
    - Được n.y nhắc nhở nhiều điều  
    - Được tựa vào vai nhau khi gặp chuyện buồn  
    - Được n.y tạo nhữq bất ngờ đáq yêu và đág nhớ   

    "♥ Nếu một chàng trai thật sự yêu bạn
    • Thì...với hàng ngàn lý do bạn đặt ra để chia tay Họ vẫn tìm ra......1 lý do để tiếp tục!
    Và..........
    • Dù bạn có lạnh lùng và tàn nhẫn vs họ ra sao Họ vẫn yêu thương hết lòng và ko ngừng quan tâm!

    Khi con trai mắc lỗi họ thường nói " A xin lỗi"  
    -kon gái sẽ trả lời "ừ! Không 
    sao đâu."  
    -Nhưng kon trai đâu biết rằng 
    đằg sau kâu "ừ! k sao đâu" kủa 
    kon gái là  
    =>Niềm tin của kon gái vào kon 
    trai sẽ ít đi =>Là trái tim kon gái bị tổn 
    thương  
    => Là giọt nước mắt lăn dài 
    trên má!:'( 



    "♥ Ước Gì : 
    • Bây giờ có người buzz... 
    • Nhận liền một tin nhắn...  
    ♥ Anh Nhớ Em... "  
    ♥ Chạnh lòng : 
    • Đưa tay lên mắt... 
    • Lau dòng lệ nhạt nhòa... 
    • Cảm xúc như vỡ oà... 
    • Làm nhoà đi tất cả...  
    ♥ Chợt mong: 
    • Một cái xiết tay thật chặt 
    • Cho trái tim lạnh này - Bớt Lung Lay
    Sưu tầm
    Scroll to Top