Em cũng muốn yêu lắm chứ nhưng có ai
yêu em đâu!
Ai đó đã từng nói yêu thương em rất
nhiều nhưng lại lặng lẽ bước ra cuộc đời em. Em cứ phải chống chọi một mình
trong cơn giông sau lưng anh rồi lại tự gượng cười với vẩn sáng mờ. Yêu thương
em nhiều lắm cớ sao để em tổn thương vậy anh.
Xa anh, em sợ cảm giác ai đó lại gần
tán tỉnh, sợ cái nắm tay bất ngờ mà xa lạ, bất giác em run lên như những hồi ức
ở bên anh.
Yêu, em không còn nghĩ tới nữa khi em
không còn đủ sức tin tưởng thêm. Em sợ phải bước đi và dẫm lại những vết thương
cũ, lúc đó anh có còn ở đó xoa dịu em không. Mỗi ngày đi qua nỗi nhớ anh nguội
dần khi anh đã bên vòng tay mới, như những vết thương lại không tha cho em. Em
không thể như ngày xưa nữa. Vui vẻ mỗi ngày, cái nguyên lý sống của em đó không
còn nữa khi tim em vẫn giả dối gượng cười, gượng yêu và gượng hạnh phúc.
Em không thể vui vẻ nhiều hơn, không
thể trở lại cô bé vui vẻ mỗi ngày của anh như trước được nữa.
Cuộc sống vẫn trôi, bạn bè vẫn tạo cơ
hội để em gặp gỡ và yêu thương thêm một ai đó. Em cũng đã gặp, đã yêu nhưng cảm
giác thì không có. Em yêu nhưng lại thờ ơ với tình cảm của mình, dừng như tất cả
những thứ đến sau không còn ý nghĩa đối với em nữa. Em thờ ơ, em lạnh nhạt, em
nói tiếng nhớ và người ta vẫn yêu em. Có ai yêu như thế không anh. Đôi khi em
nghĩ tình yêu là không cần thiết, cứ làm và sống không bị tổn thương có phải
vui hơn không?
Ai nói tình người bao la nhưng em thấy
ích kỉ lắm, để có một tình yêu mới họ rũ lòng gạt bõ người cũ sang một bên, nếu
biết bắt đầu không có kết quả thì sao lại nói lời yêu để gạt đi niềm tin của
người khác. Anh đã yêu ai đó nhiều hơn chính mình chưa, và khi anh biết mình bị
lừa dối anh sẽ thế nào. Em cứ quên anh nhưng tiềm thức cứ quay lại như một cuốn
caset cũ. Nó sợ không ai nghe tới và sẽ vứt bỏ đi, nhưng nghe lại để làm gì...
Nếu cô ấy muốn giành giật anh - Em sẽ
ra đi
Anh à! Nếu một ngày có kẻ đến và rủ
rê anh trong những vòng tròn cạm bẫy, những khúc nhạc đầy mê hoặc, những lời
nói lúc trầm lúc bổng để nhằm níu anh về nơi ấy. Thì em…thì em…Sẽ buông tay
anh, em hiểu lúc đó nếu cố gắng giành giật, cái em nhận lại sẽ là niềm đau
không nguôi.
Này anh, dẫu biết yêu anh là thế,
thương anh là thế nhưng rồi trên đời này có biết bao nhiêu thứ cám dỗ anh nhỉ?
Những tưởng cuộc tình mình luôn tươi đẹp với biết bao dự định, hoài bão, mong ước
dịu ngọt màu hồng, nhưng rồi ai đâu ngờ rằng từ “chán” hoặc từ “cướp đi” cũng sẽ
xuất hiện trong đời em.
Thật ra lúc trước em chẳng quan tâm
đâu, những rạn nứt trong tình cảm đâu. Bởi một đứa con gái 18 tuổi đầu thì đôi
lúc nhiệm vụ chính là ăn – ngủ - học thôi chứ đâu có quan tâm mấy chuyện mà người
ta gọi “của thiên hạ” đâu.
Nhưng rồi trải qua những năm 19, đôi
mươi, rồi 22 em chợt nhận ra. Có những cái lỗ li ti của sự đổ vỡ đã bắt đầu xuất
hiện trong anh và em rồi. À hay thật, cứ ngỡ là mình đang có một mối tình ngọt
ngào hơn ai hết, có một người thương mình hơn bản thân, có 2 gia đình ủng hộ hết
mình cho 2 đứa trẻ con yêu nhau… Mà rồi đời không như là mơ.
Khi con người càng trưởng thành, sẽ
có những suy nghĩ về cô đơn, về ám ảnh đâu đó sẽ tăng lên nhiều hơn. Sẽ bắt họ
phải quan tâm, sẻ chia nhiều hơn, không còn cười nhiều, đùa vui nhiều và cư xử
trẻ con nhiều như trước nữa đâu.
Bởi cũng từ đây người thứ 3 xuất hiện…
Cũng đừng hẳn trách lỗi người thứ 3,
có trách hãy trách bản thân mình đầu tiên. Có lẽ vì quá chủ quan, chủ quan về
tình cảm của mình dành cho anh ấy quá nhiều nên chắc anh ấy không thể bội phản
mình được đâu. Chủ quan vì có lẽ mình là người con gái xinh đẹp, mỹ miều không
thua kém ai thì chắc anh ấy cũng sẽ không bỏ ta mà đi được đâu. Chủ quan vì anh
ấy là người thuỷ chung, đây là cái chủ quan ngu si nhất của một người con gái
khi yêu.
Và có trách hãy trách tiếp theo người
đàn ông bên cạnh mình...
Bởi anh ấy không lăng nhăng, không bỡn
cợt, không liếc mắt đưa tình với ai kia thì liệu hỏi người thứ 3 có dám bén mảng
đến gần mà làm quen không. Nếu anh ấy là người dứt khoát, chung thuỷ thì cho dù
người thứ 3 đến ve vãn, sờ mó thì anh ấy cũng nhất quyết không thèm đụng vào.
Anh! Nếu cô ấy cứ muốn níu anh về
phía cô ấy, anh nghĩ em có nên đưa tay giật anh về phía em không? Không phải
anh không tốt, mà anh chỉ là kẻ phạm sai lầm trong phút chốc yếu lòng nào đó.
Đàn ông cũng là con người, nên cũng có phút mềm lòng khi buồn, cô đơn mà thôi.
Nếu ngày mai, ngày kia anh nhận ra cô
ấy mang cho anh hạnh phúc nhiều hơn, thì anh cứ vững tâm ở bên lo cho cô ấy,
suy cho cùng cô ấy chỉ là phụ nữ, mà phụ nữ cũng là phái yếu. Đừng bỏ rơi cô ấy
như chính anh bỏ rơi em nhé, em sẽ không tha thứ cho anh đâu và cô ấy cũng vậy.
Nói ra người ta nghĩ em khờ khạo, để
kẻ thứ 3 cướp đi người yêu mình mà còn thầm chúc phúc cho họ, có vài người khác
bảo em là kẻ giả tạo, không giữ được nên mới nói như vậy. Em mặc kệ, mặc những
suy nghĩ, lời nói về ta, về em, về anh, về cô ấy.
Bởi nếu anh còn yêu em, chắc chắn em
sẽ quay trở về bên em. Nếu yêu em thật lòng, anh chắc chắn sẽ không bị những lời
nói ngon ngọt dụ dỗ. Nên nếu anh đã bị ngã lòng thì em cũng biết một phần nào
đó tình cảm của anh dành cho em vẫn chưa đủ lớn đâu.
Em sẽ tự cất bước đi tìm hạnh phúc
cho chính mình!
Theo: blogradio
This comment has been removed by a blog administrator.
ReplyDelete