728x90 AdSpace

  • Latest News

    Monday, July 7, 2014

    Em chỉ muốn hôn! Làm ơn…

    Tú đốt điếu thuốc rồi kéo một hơi dài. Hút thuốc ngắm mưa luôn là cảm giác cô thích nhất và nó còn tuyệt hơn sau một cuộc làm tình nóng bỏng. Hôm nay Minh lại đến.
    Tú đốt điếu thuốc rồi kéo một hơi dài. Hút thuốc ngắm mưa luôn là cảm giác cô thích nhất và nó còn tuyệt hơn sau một cuộc làm tình nóng bỏng. Hôm nay Minh lại đến. Tú ngắm Minh cuộn tròn trong chiếc chăn, hơi thở anh đều đều, mí mắt đôi lúc khẽ giật nhẹ. Tú yêu Minh, yêu cái cách anh ngủ, yêu cách anh ôm cô, và cả cách anh… làm "chuyện ấy". Hơi thuốc được phà ra làm cô giật mình bừng tỉnh. Đầu thuốc đã tàn đến tận ngọn, “Mới đó mà hết một điếu”, cô chậc lưỡi rồi rón rén chui vào trong chiếc chăn ấm, nơi có người cô yêu đến tận cùng sâu thẳm đang ngủ một giấc… có lẽ là yên bình!
    Em chỉ muốn hôn! Làm ơn…
    Đã lâu rồi người ta không nghe đến cái tên Rose Anh Tú và cũng chẳng có bức tranh nào của cô được trình làng, chắc là từ cuộc triển lãm vào tháng 3 năm ngoái. Cũng hơn một năm nhưng cái danh Rose của Tú vẫn chưa hết Hot với các cánh nhà báo, đặc biệt là báo lá cải. Họ luôn lấy cô ra làm đề tài khi quá bí chủ đề để nói. Cách đây vài tháng cô đã bị làm cho cười sặc sụa khi một tờ báo vô danh nào đó giật tit rằng cô hút cần sa để giải sầu. Và hôm nay thì lại một lần nữa cô được dịp thư giãn khi cầm trên tay tờ báo có bài viết “Rose mang thai với bạn trai”. Vâng! Họ bắt gặp Minh qua đêm ở nhà cô và thế là vài hôm sau “cô có thai”. Cầm cây cọ vẽ mà Tú cứ tủm tỉm. Có thai ư? Thật là quá sức tưởng tượng. “Tôi sẽ ăn mừng thật to nếu nhà tôi có thêm em bé đấy”, cô nhếch môi và nâng cọ.
    Chưa bao giờ cô ngừng vẽ. Cô yêu vẽ. Nó là nguồn sống của cô. Chỉ là từ dạo gần đây, những thứ cô vẽ không còn nằm trong lý tưởng ban đầu của cô nữa, nó đang dần chuyển hướng. Trước đây Tú đã xác định những bức vẽ của mình sẽ là những chuỗi hạnh phúc, để bất cứ ai nhìn vào sẽ mỉm cười thật tươi và yêu đời hơn. Hơn một trăm bức tranh, nhưng khi nhìn vào cô chẳng thể nào bật cười được, chị gái của cô bảo rằng cô ấy muốn khóc mỗi khi nhìn vào chúng. Đôi chân mày thanh tú của cô nhếch nhẹ. Có lẽ cô đã lỡ thổi hết cả phần hồn của mình vào bức tranh. Phần hồn của một kẻ đang vật vờ chết vì yêu.
    Tối nay Minh không tới. Tính cả đêm nay thì là hơn một tháng rồi. Cô vuốt mạnh tóc về phía sau và vắt thành một tụm. Vài sợi tóc con đổ xuống vai cô. Cổ Tú trắng ngần, khiến ai nhìn cũng muốn đặt vào ấy một nụ hôn. Tú vuốt nhẹ vầng trán đẫm mồ hôi của mình, bức tranh đã xong được một phần ba. Dọn dẹp mọi thứ xong cô chui tọt vào và ngâm mình trong bồn nước. Làm họa sĩ cũng có cái hay. Cầm cọ lên rồi thì chẳng màng trời đất gì nữa, cứ thế mà vẽ, rồi cứ thế mà quên hết cả sự đời, quên cả cái thân phận nghiệt ngã cô đang mang. Vẽ không chỉ là sự sống, nó còn là lối thoát cho cô, một lối thoát không có hướng ra.
    Tiếng chuông điện thoại vang lên. Là số của Minh. Bắt máy khi hồi chuông thứ hai reo. Giọng Minh trầm ấm.
    - Anh đến chỗ em nhé!
    - Ừ
    Em chỉ muốn hôn! Làm ơn…
    Cô ngân nga một ca khúc quen thuộc mà chẳng biết tựa. Chỉ biết là cô thường bất chợt nghe được khi mở đài hay đi xe bus. Cô thường nghe đài mỗi khi thấy vui. Và bây giờ đây cảm giác cũng tựa như vậy. Tiếng xe đỗ kịt vào khuôn viên nhà. Minh bước vào rồi nhanh nhảu chạy đến ôm chầm lấy cô. Bộ váy ngủ trắng cùng với mái tóc nâu dài đang được hong khô luôn là một hình ảnh kích thích sự ham muốn của Minh. Anh nhanh chóng ghì cô xuống và mân mê cái cổ đáng yêu của cô bằng những nụ hôn. Trong một tích tắc, Tú biết cả hai sắp vào một cuộc "mây mưa", vẫn như thường ngày thôi, nhưng có cái gì đó nghẹn lại nơi cuống họng, có một cơn nhói nhẹ nơi ngực trái. Một tháng không gặp, không tin nhắn, không cuộc gọi hỏi thăm, Minh đến và cứ thế làm tình, xong xuôi thì lại cuộn chăn ngủ một giấc đến sáng. Và sáng mở mắt ra, cô lại một mình. Tú bất chợt nắm lấy tay Minh khi anh đang có ý định khám phá phía dưới:
    - Hôm nay em chỉ muốn hôn. Đừng đụng vào “nơi ấy”!
    - Em sao vậy?
    - Chẳng sao cả. Chỉ là như vậy thôi.
    - …
    Đêm hôm đó, Minh không ở lại.
    Trời bắt đầu đổ mưa.
    Tú đốt điếu thuốc, kéo nhẹ, rồi phà ra khoan khoái. Trời hôm nay cũng mưa nhưng thanh âm như có vẻ khác lạ hơn. Kể từ ngày hôm ấy Minh không còn liên lạc nữa, có người nói rằng họ thấy anh ta khoác tay cô nào tình tứ lắm vào khách sạn. Cô nhếch mép cười chua xót. Hơi thuốc phả ra in hình những cuộc truy hoan được rót đầy tiếng mưa rả rít. Thân xác người con gái chỉ cần một lần mây mưa thôi là đã nghe hơi hướm đàn bà nồng nặc. Có lẽ vì vậy mà ám cả vào những bức tranh. Ngày mai cô sẽ có một cuộc triển lãm sau một năm vắng bóng. Người ta háo hức tìm mua vé đến mức nghe đâu là cháy vé. Cô nghĩ họ bỏ tiền ra để mua sự vui vẻ trong những bức tranh, mà nếu là như vậy thì thật tệ vì làm gì còn sự vui vẻ nào sót lại. Cô nhắm mắt. Điếu thuốc tàn trong tay. Rơi vung vãi cả sàn nhà.
    Cuộc triển lãm diễn ra thành công. Mọi người trầm trồ với những tác phẩm. Có vài ba vị khách tỏ vẻ thất vọng, vài ba người lại tỏ vẻ thích thú. Tú đứng từ xa tựa lưng vào tường. Hôm nay cô có gửi thiệp mời cho Minh và bạn gái. Với đôi dòng “tâm sự” có lẽ Minh sẽ không bỏ qua sự kiện này. Khoảng 30 phút sau thì bóng Minh xuất hiện, bên cạnh anh ta là cô nàng khá xinh đẹp với mái tóc vàng được uốn ép kĩ lưỡng. Cô nhếch mép. Miệng nhẩm đếm.
    “Bức thứ nhất”
    “Bức thứ hai”
    “Bức thứ ba”
    “Bức thứ mười ba”
    …Chát…
    Mọi người đổ dồn ánh nhìn vào nơi phát ra âm thanh của cái tát nảy lửa ấy. Mọi ống kính bắt đầu hướng vào Minh. Cánh tay Minh đưa lên định tát lại cô nàng đỏm dáng thì bị Tú chụp lại.
    - Anh lại làm gì vậy. Ngày anh đánh tôi vẫn chưa hài lòng sao kẻ vũ phu?
    Hai vầng thái dương của Minh nổi gân vì giận. Tú mỉm cười. Tiếng màn hình lớn nơi phía trung tâm nổi lên. Một đoạn băng được phát. Đoạn băng ấy ghi lại cái ngày cuối cùng Minh đến.
    Bài viết có thể bạn quan tâm:
    - Hôm nay em chỉ muốn hôn. Đừng đụng vào “nơi ấy”!
    - Em sao vậy?
    - Chẳng sao cả.
    Chỉ là như vậy thôi.
    - Em lại muốn gì hả? Con đĩ? Em có quyền quyết định sao?
    - …
    - MÀY NGHĨ TAO SẼ YÊU THƯƠNG MÀY SAO?
    Tiếng chửi rủa. Tiếng của những cái tát. Tiếng của sự đổ vỡ. Mọi thứ trộn lẫn vào nhau trở nên sinh động khi loa được mở to hết mức. Minh đứng chết trân. Mặt anh tái đi khi màn hình chỉ còn lưu lại là một đống đổ nát. Trong đoạn phim được quay lén ấy, thân xác rũ rượi của Tú như trở nên nhẹ bỗng và đáng thương.
    Những điều đang diễn ra hẳn là đã được cánh phóng viên quay lại trọn vẹn. Còn những bức tranh thì thật tệ là cô đã lấy anh làm mẫu vẽ. Lưng có hai nốt ruồi nằm kế nhau là đặt điểm để nhận ra. Mà có lẽ cô nàng kia đã nhận ra quá trễ. Tận bức thứ mười ba.
    Ngày mới lại bắt đầu với Tú. Mẩu bánh mì nướng hơi cháy vẫn làm cô thích thú. Thêm chút sữa cho ngọt bùi trái tim. Tin tức sáng hôm nay chiếu lại toàn bộ cảnh hôm triển lãm. Lời bình luận của cặp đôi biên tập viên làm Tú bật cười lớn.
    - Mọi thứ diễn ra chỉ trong tích tắc. Nếu đó là phim truyền hình thì có lẽ sẽ rất hút khách. Anh chàng diễn viên mới nổi bảnh bao có lẽ sẽ khó lòng qua được scandal vũ phu này.
    - Vâng! Còn về những bức tranh thì các bậc họa sĩ tiền bối đã đánh giá rất cao tính ma mị của nó. Họ nói những bức tranh ấy có thể ví như là bức tranh của những đường nét được vẽ bằng nước mắt một người đàn bà, mà khi nhìn vào ta nghe như cô ấy đang nấc lên từng tiếng trinh tiết lỡ vội cho mình.
    Sưu tầm
    • Blogger Comments
    • Facebook Comments

    3 comments:

    1. Cảm ơn bạn đã chia sẻ bài viết này
      ---------------------------------------------------------------------------------
      Cách tăng kích thước vòng 1 nhanh chóng tại TPHCM
      Web: http://hoathienphupharma.blogspot.com/
      Click ngay: Cách tăng kích thước vòng 1 nhanh chóng tại TPHCM
      Click ngay: Cach tang kich thuoc vong 1 nhanh chong tai TPHCM

      ReplyDelete
    2. This comment has been removed by a blog administrator.

      ReplyDelete

    Item Reviewed: Em chỉ muốn hôn! Làm ơn… Rating: 5 Reviewed By: Unknown
    Scroll to Top