Anh à,
Có vẻ như là anh muốn đẩy em đi xa, đẩy em cho người ta lắm
nhỉ?
Bởi vì có biết bao người ở bên em như thế, nên có lẽ anh
nghĩ, anh có thể đẩy em đi.
Cứ như là một món đồ... người này đem bỏ, người kia muốn có.
Kẻ thì đắm đuối vứt đi, xong lại phi hùng hục về lục tung lên
đòi ... dùng lại....
Kẻ thì sợ mình "ngu dại", dính vào em... xem ra...
phiền ghê lắm
Em quan tâm tới anh. Anh không quan tâm tới em.
Điều này cũng bình thường.
Em nhớ anh. Anh không nhớ em.
Điều này rất giản đơn.
Nó cũng giống như, có quá nhiều người yêu thương em mỗi ngày,
nhưng trong mắt em vẫn chỉ có mình anh vậy.
Nó cũng giống như, có rất nhiều người trao em thứ tình yêu mà
họ gần như biết chắc rằng em khó lòng đáp trả. Thứ tình cảm mà người ta gọi nó
là "vô vọng" ấy. Hình như đối với anh, em cũng đang như vậy.
Thật khó khăn để có thể có mối quan hệ 2 chiều. Chuyện tình cảm
vốn dĩ là luôn như thế.
Nếu như có rất nhiều người mù quáng yêu thương em vô điều kiện,
thì em cũng mờ mắt dõi theo anh mà chẳng thấy nổi bóng hình đó thôi...
Rồi mọi chuyện cũng kết thúc. Một số người không thể tiếp tục
mối quan hệ một chiều, và thế là họ sẽ ngừng thôi, không yêu em nữa. Bố em thì
mỉa mai gọi đó là "thiếu bản lĩnh", là "không kiên trì". Bố
nói, đàn ông như thế rõ ràng vứt đi. Còn em thấy bố thật kỳ, đừng có mà an ủi
con gái mình rồi nói người ta vô lý chứ? Bởi vì chẳng ai có thể đeo đuổi mãi một
hình bóng mà thậm chí nó chẳng bao giờ ngoái lại, nhìn mình lấy một cái
Rồi bố em lại thanh minh rằng, nhưng nếu kiên trì hơn, thì
chí ít cũng cải thiện, cũng sẽ được nhìn thôi. Chẳng qua là kiên nhẫn chưa đủ,
chưa đủ si tình.
Mà anh à, thời đại của chúng ta, ai mà si tình được chứ?
Đến kẻ si tình và ngẫu hứng như em, còn tỉnh táo thế này? Tỉnh
táo để thấy rằng mình không nên như vậy, không nên nhìn về phía người ta chạy...
vì sợ bị mình yêu.
Nói chung, một chiều... là điều không thể.
Có phải vì em quá mạnh mẽ, nên người ta và cả anh nữa, sẽ sợ
hãi chẳng bao giờ ở bên em lâu? Sẽ chẳng bao giờ muốn yêu em đâu?
Có phải vì em quá dễ dãi, để người khác quá dễ đoán biết tình
cảm thật lòng đến bối rối của em... Nên em bị xem thường trong chuyện yêu đương
nhạt nhẽo này ko?
Hay bởi vì em quá thẳng thắn, nên ở bên em sẽ chẳng còn thú vị?
Loại con gái như em, là loại con gái để đàn ông "tôn trọng",
chứ không phải để "yêu thương". Là cái "cột" cho người ta dựa,
chứ có ai đời, ai cho cột đè vào người để chết bẹp đâu, đúng không anh?
Phải ngu ngốc một chút mới đáng yêu. Phải đáng yêu như thế thì
mới không đáng sợ.... Và phải không đáng sợ thì đàn ông mới muốn ở bên.
Đúng không? Chẳng phải thế sao?
Đâu có phải cứ ngọt ngào mới là phụ nữ tốt. Đâu phải cứ thông
minh không ngu dốt thì sẽ được đàn ông yêu. Nấu ăn ngon hay yêu trẻ con, điều
này, thì ai quan tâm chứ?
Chẳng cần biết ở bên người yêu hiền lành như thế nào? Nhưng cứ
nhìn em theo con mắt ở ngoài nhìn vào... chắc anh và mọi người đều ái ngại.
Cái loại con gái gì mà làm việc hùng hục như trâu, mở mồm ra
là không cần ai đỡ đầu, đóng miệng lại là đàn ông đâu cần thiết...Thật tội nghiệp.
Vậy là em biết rồi... do em cả, em chẳng đáng được yêu... Em
cần tình yêu... Nhưng tình yêu cần nhiều hơn em... Tình yêu cần em phải cần nhiều
thứ khác... những thứ đó... thì em lại có thể tự có mà chẳng cần ai cho...
Mâu thuẫn và lạ lẫm quá!
Thành ra, em tủi thân ghê gớm...
Trời thì lạnh giá... anh thì chắc đã quên em...
---st---
0 comments:
Post a Comment