Cuộn
nốt sợi mì cuối cùng. Nhai. Nuốt. Rồi. Cẩn thận rút một tờ giấy ăn, với tay lấy
cốc nước. Vừa uống, tôi vừa hé mắt sang nhìn người đối diện. Quả nhiên hắn cũng
đã ăn xong. Nhếch mép cười, hạ cốc nước xuống, tôi gọi to.
-
Chị ơi. Tính tiền cho…. Bạn em.
Chị
nhân viên có dáng người đầm đậm, lật đật chạy đến, trên trán lấm tấm mồ hôi,
rút tờ giấy trắng phau, ghi chép một lúc, rồi mỉm cười thân thiện.
-
2 mì ống trộn, 2 khoai tây chiên, 2 coca, 2 snack. Của em mất 150 nghìn.
Tôi
tỉnh queo, khuấy đều cốc Coca nhưng không có ý định uống. Khuấy được 3-4 vòng
mà vẫn chưa thấy tiếng động gì gọi là thao tác giở ví tính tiền của người đối
diện, tôi ngước mắt lên nhìn hắn.
Ánh
mắt hắn chạm mắt tôi, ngây thơ vô số tội. Tôi nhíu mày, đánh mặt ra dấu hắn
nhìn về phía chị nhân viên bên cạnh. Hắn tròn xoe mắt, ra điều không hiểu, làm
miệng chữ "hả" như chẳng có gì gọi là liên quan ở đây.
Bụng
tôi sôi ầm ĩ. Không phải vì đói. Mà bởi quá no và đang tức anh ách. Ai đời, đi
cùng con gái đến quán ăn, tới cái màn tính tiền mà một gã con trai lại cứ ngồi
lì ra thế kia không?
-
Của hai em hết 150 nghìn.
Ý
chừng đợi bọn tôi quá lâu, chị nhân viên phục vụ nhắc lại lần nữa. Quán thì
đang đông khách, có cái màn tính tiền mà hai đứa trước mặt cứ ngây người ra. Thử
hỏi, ai mà không khó chịu.
Tôi
bắt đầu thấy ngại. Thôi thì dù gì đã ngại rồi. Cố nén giọng sao cho tự nhiên nhất,
tôi nhắc khéo hắn.
-
Ju, tính tiền cho cô đi. Tôi ăn no rồi, không ăn được nữa đâu.
-
Ủa! Bữa nay là Ki mời mà!
Tôi
thề. Sau cái vẻ mặt hồn nhiên của người đối diện, và sau tiếng cười đang cố kìm
nén của chị nhân viên bên cạnh, tôi chỉ muốn độn thổ.
Hận
một nỗi là không có cái lỗ nào ở đây.
….
Bị
mất tiền, đau thắt ruột. Bị mất tiền, đau thẫn thờ. Bị mất tiền, đau ngẩn ngơ.
Mà tôi thà bị mất tiền cho một tên du côn nào đó, còn hơn bị mất tiền cho một bữa
ăn với hắn.
Chẳng
nhớ lúc đó tôi trả tiền và phi ra ngoài quán như thế nào, chỉ nhớ rằng khi
thanh toán xong, tôi giậm chân bành bạch trước cửa quán thề sống thề chết với bản
thân mình rằng. "Nếu hôm nay tôi còn gặp lại hắn, tôi không bằng con
Bò."
Hậm
hực nhìn vào cái ví rỗng tuếch, còn đúng 5 nghìn, đủ cho 1 chuyến xe Bus cuối
ngày. Sinh viên xa nhà, tiền thẻ điện thoại còn không dám nạp, vậy mà… Vậy mà
phải chi tiền một bữa ăn cho một tên con trai. Nghĩ mà cũng dại. Mà còn cái dại
nào hơn là cái dại trai? Nghèo còn mắc cái eo.
Nhưng
mà hắn nói cũng có lí: " Ki mời tôi đi ăn thì Ki phải trả tiền chứ."
Lí
do cũng chỉ tại cái tin nhắn ngớ ngẩn 3 hôm trước.
…
Tôi:
Đi chà Tranh không tình yêu ơi.
Hắn:
Ai vậy ta?
Tôi:
Tình nhân đây.
Hắn:
Anh có nhiều tình nhân lắm.
Tôi:
Thế có đi không? Thằng dê xồm.
Hắn:
Em là ai? Con điên hay công chúa?
Tôi:
Anh là ai? Liêu Trai hay hai phái?
Hắn:
Anh là Ju.
Tôi
té ngửa. Nhầm số rồi!
Con
bạn thân Thụy Anh khi nghe tôi kể đầu đuôi câu chuyện, thì lăn ra cười. Cười
chán chê, nó cốc vào đầu tôi hai cái rõ đau.
-
Tao bảo lưu số mới của tao vào thì mày không nghe. Lại còn cái kiểu,
"không lưu số vào danh bạ, lưu số vào trái tim" sến súa của mày nữa.
Tôi
xoa đầu, nhăn nhó cãi lại.
-
Thì trước giờ tao với mày toàn gọi nhau là tình yêu còn gì.
Thụy
Anh lườm tôi.
-
Thế mày định thế nào?
-
Thì nhắn tin xin lỗi thôi. - Tôi nhún vai.
-
Sao mày không thử gợi ý hắn đi Trà chanh nhỉ?
Và
thế là nghe lời Thụy Anh, tối qua, tôi nhắn cho hắn một tin.
-
Xin lỗi bạn nhé. Hi. Nếu ở gần thì mình mời bạn đi trà chanh thật. Nhưng xa
quá.
Hắn
rep ngay.
-
Bạn ở đâu?
-
Đường……phố…..
-
Ối. Thế là gần nhau rồi. Giữ lời hứa nhé!
Và
thế là gặp mặt nhau. Và thế là tôi và hắn đi loanh quanh mấy khu phố liền cũng
không có quán trà chanh nào. Và thế là tôi miễn cưỡng bước chân vào cái quán
KFC có chị nhân viên phục vụ dáng đầm đậm người ấy.
Nhìn
cách ăn mặc của hắn, tôi đoán thầm hắn thừa sức trả tiền cho một bữa ăn như thế
này, nên là tôi cứ ra sức gọi, ra sức ăn…
Vậy
mà… Vậy mà cái mã đẹp trai, cái vẻ ngoài phong cách kia. Có mài ra mà trả tiền
được đâu? Đẹp trai thì cũng chỉ để ngắm!
Càng
nghĩ càng đau lòng. Như kiểu tôi đào một cái hố, rồi tự nhảy vào, xong còn
khoái chí ra điều mình đây tự nguyện.
Rút
nốt tờ 5 nghìn cuối cùng trong ví, tôi ủ rũ chờ xe Bus.
-
Hey Ki. Trùng hợp quá ha!
30
phút sau câu thề sống thề chết ở trước cửa KFC, giờ thì tôi chính thức thành
con Bò!
Trước
mặt tôi, là nụ cười nhăn nhở của hắn. Tôi như mắc nghẹn, thều thào chào lại.
-
Chào Ju!
Định
bụng tẩu thoát cho nhanh, rồi cố gượng sức mà đi bộ tới bến đợi Bus tiếp theo,
thì hắn đã lên tiếng.
-
Cám ơn vì bữa ăn nhé.
Tôi
bấm bụng, cố kìm nén nỗi uất hận. Khổ sở nở một nụ cười.
-
Không có gì. Mà Ju về đường này à?
-
Ừ.
-
Vậy tôi….
-
Hey Ki. Có xe Bus rồi kìa, nhanh lên.
Và
cái tên ăn cái bữa 150 nghìn của tôi ấy, kéo tay tôi, lôi xềnh xệch lên xe Bus.
Về
đến nhà, lẳng cái balo lên giường, tôi gọi ngay cho Thụy Anh.
-
Tao thề là tao ngu mới đi mời cái gã Ju đó đi ăn.
Giọng
Thụy Anh ở đầu dây bên kia không giấu nổi sự ngạc nhiên.
-
Sao? Mày vừa đi ăn với gã về à?
-
Hắn đi ăn với tao thì đúng hơn - Tôi gào lên - Tao phải trả tiền đây. Bây giờ
chỉ còn cách uống nước cầm hơi đến cuối tháng vì cái lỡ dại trai thôi.
-
Thế việc làm thêm của mày đến đâu rồi?
-
Tao mới xin nghỉ hôm qua. Trùng với lịch học của tao. Tao định xin vào cái quán
KFC đường Xuân Thủy hôm nay đi ăn với hắn. Hình như đang tuyển nhân viên.
-
Vậy ra hôm nay mày chi 150 nghìn tiền ăn cho gã cũng đâu phí đúng không? Haha.
Mà cái quán KFC đường Xuân Thủy chẳng phải là cái quán mà người mày thầm để ý
hay đi qua đó sao?
Tôi
ậm ừ. - Thôi nhé. Tao đi học bài. - Rồi vội tắt máy trước khi con bạn thân Thụy
Anh của tôi lại nổi hứng cất bài ca quen thuộc của nó: "Mày có biết trong
khi mày quá lụy tình với một tên con trai thì ngoài kia còn bao chàng trai khác
đang đợi mày không?"
Thụy
Anh vẫn hay ca cẩm rằng tôi là một đứa con gái ngốc nghếch nhất mà nó từng chơi
thân. Mặc dù nó chỉ thân với mình tôi!
Thụy
Anh luôn cao hứng mà giảng giải cho tôi rằng: "Bây giờ là thời đại nào nữa
mà còn thầm thương trộm nhớ. Mà còn đem lòng thích đơn phương một người con
trai tên Rain đã 2 năm ròng rã mà không dám nói. Và nó khẳng định :Mày là đứa lụy
tình nhất mà tao từng gặp!"
Tôi
không biết hết ý nghĩa của hai từ " lụy tình" mà Thụy Anh nói mang ý
nghĩa sâu xa thế nào. Chỉ biết rằng, tôi thích một chàng trai đi dưới mưa 2 năm
trước. Và tôi gọi cậu ấy là Rain.
Nhưng,
rất không may cho tôi. Rain là một Hot boy. Điều đó đồng nghĩa với việc, không
chỉ có tôi, mà có cả hàng tá cô gái khác thích Rain.
Đó
là chàng trai thường đi chiếc xe đạp địa hình cuối tuần nào cũng ghé qua KFC đường
Xuân Thủy. Chiều thứ bảy sẽ dành một chút thời gian ghé qua hiệu sách Pipi.
Sáng thứ 6 sẽ qua quán VCD mua vài chiếc đĩa và đều đặn 5 giờ chiều hàng tuần.
Sẽ đợi xe Bus.
Thụy
Anh gần như la lên khi nghe thấy tôi đọc vanh vách thời gian biểu của Rain, những
lúc như vậy, tôi chỉ biết cười. Khi bạn thật lòng thích một người nào đó, vô
tình, những thói quen của người ấy như được in sẵn trong đầu bạn. Bạn chẳng phải
cố nhớ, cứ tự nhiên nhất, và nó sẽ hiện ra thôi.
Tôi
cũng không biết trả lời như thế nào, khi Thụy Anh một tuần hỏi tôi đến 3 lần
câu hỏi: "Vì sao mày lại thích một đứa con trai mà ngay cả cái tên mày
cũng không biết. Ngay cả một câu nói chuyện mày cũng không mở lời? Ngay cả địa
chỉ, ngay cả trường mày cũng không chủ động hỏi là sao? Thế tóm lại là vì sao
mày thích gã".
Câu
trả lời duy nhất của tôi chỉ là: "Tao không biết."
Thực
sự thì khó có câu trả lời nào cho câu hỏi đại loại như: Lí do gì bạn yêu người ấy?
Yêu
là yêu thôi!
Và
tôi cứ lặng lẽ để ý một Rain chưa một lần nói chuyện ấy - Gần 2 năm.
Mọi
chuyện vẫn cứ bình lặng như vậy cho đến khi Thụy Anh không thể nào chịu được
cái tính "bảo thủ" của tôi. Nó quyết tâm bảo tôi đi gặp cái gã mà tôi
nhắn tin nhầm số kia với cái hi vọng nhỏ nhoi: Mong rằng mày sẽ có khởi đầu mới!
Và
kết quả là tôi gặp hắn.
Điền
nốt thông tin vào tờ giấy xin việc, tôi chui lên giường, cố động viên bản thân
ngủ sớm, để ngày mai còn vác cái tập hồ sơ xin việc kia đến cái quán quen thuộc.
KFC.
Tự
trấn an rằng đây là cái quán mà Rain hay đến, thay vì nghĩ đến cơn ác mộng càn
quét 150 nghìn ngày hôm qua, tôi hùng dũng bước vào.
-
Em đến xin việc sao? Hôm nay trực tiếp con trai ông chủ phỏng vấn đấy.
Chị
gái quầy lễ tân có đôi mắt đậm mascara nở nụ cười thân thiện nhìn tôi, sau lại
dùng ánh mắt bí mật thỏ thẻ. Cả cuộc đời tôi tính tới thời điểm hiện tại, đây
là câu mà tôi thấy trong phút chốc mình trưởng thành lên nhiều quá. "Phỏng
vấn" " Xin việc"!
Tôi
lấy hết can đảm, vững dạ đáp.
-
Vâng.
Vậy
là tôi chính thức được đưa vào khâu phỏng vấn!
Công
nhận là quán KFC này to và có uy tín lắm. Ngay cả cái chân phục vụ chạy bàn mà
cũng phải ứng cử rồi phỏng vấn. Không lẽ ở đây toàn Tây dùng đùi gà rán hay
sao?
Tôi
hít một hơi thật sâu trước khi mở cánh cửa đối diện. Vừa sải chân vào độ 5 bước,
tôi chính thức muốn rút lui.
Trước
mặt tôi, là hắn, là 150 nghìn hôm qua,- Ju!
Tôi
chết điếng người. Ju là con trai ông chủ quán KFC?!! Thôi đúng rồi, ra là hôm
qua hắn dẫn tôi vào quán nhà hắn để….mua đồ ăn cho nhà hắn. Đau nhất là mua đồ
ăn nhà hắn để cho hắn ăn!
-
Hey Ki. Trùng hợp quá ha!
Cố
hướng mình tới quãng thời gian nhận những đồng tiền lương lấp lánh, tôi nở một
nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đã được chuẩn bị từ trước, từ tốn
trả lời.
-
Vâng. Trùng hợp quá.
Hắn
gật đầu nhẹ, rồi đảo mắt qua tập hồ sơ của tôi. Trong phòng có đúng 2 người.
Tôi và hắn. Nên không khí cũng chẳng có vẻ gì căng thẳng, bởi tôi đang kìm chế
cảm xúc!
-
Ki là sinh viên năm hai? - Hắn hỏi.
-
Ừ. À, Vâng! - Tôi trả lời.
-
Bằng tuổi tôi. - Hắn cười. Rồi lại nheo mắt - Ki cao một mét 73?
Tôi
khổ sở:
-
Ừ.
-
Thật sao?
-
Đấy là tính đi giày cao gót. - Tôi cười cứng ngắc.
-
Thật hả? - Hắn vẫn đa nghi.
-
Giày 8 phân. Có tính không? - Tôi gần như gào lên.
Hắn
gật gù ra điều đã hiểu. Đấy. Cuộc đời này thật lắm những điều trớ trêu và bất
công. Bằng tuổi tôi mà chỉ vì được sinh trong cái bề cao vị thế mà giờ được cái
quyền như ông già 60 tra hỏi một đứa đang chập chững vào nghề, nai lưng ra kiếm
tiền cho những tháng ngày sinh viên.
Rồi
cuối cùng, 150 nghìn cũng phán.
-
Ok. Xong rồi. Mai đi làm nhé!
Nhận
đồng phục tại quầy tiếp tân, tôi mừng rơn. Vậy là từ mai, ngoài giờ học, lại ngồi
Bus phi ngay đến đây. Hàng tháng được lĩnh tiền lương, hàng tuần được gặp Rain
của tôi. Mọi chuyện cứ như trong mơ. Và ngay cả trong mơ, tôi cũng không ngờ
người mà tôi trót nhắn tin nhầm kia, lại là con trai ông chủ quán KFC mà tôi có
ý xin việc làm từ lâu.
Lần
đầu tiên kể từ hôm qua, tôi không thấy tiếc nuối 150 nghìn mà mình bỏ ra!
Có
một lí do khiến tôi có cảm giác vui vẻ này nữa, đó là bởi Rain của tôi theo
thói quen, lại vào quán KFC này. Nhưng hôm nay, trông cậu ấy chững chạc lắm.
Tôi chỉ biết đứng từ xa nhìn Rain mua hai suất KFC, và lại lặng lẽ nhìn cậu ấy
bước ra khỏi quán, lẫn vào dòng người cùng chiếc xe đạp địa hình quen thuộc.
Cảm
giác ngắm nhìn một người mà mình thích, một mình, thật khó diễn tả. Nó giống
như việc bạn ngước nhìn lên bầu trời, dù có hàng trăm ngôi sao đang lấp lánh đi
nữa, thì bạn vẫn luôn phát hiện ra ngôi sao quen thuộc của mình. Nó không có gì
là đặc biệt và khác những ngôi sao kia, nhưng nó lại đặc biệt trong mắt bạn. Và
ngắm nhìn ngôi sao của mình, là thói quen hay gần như thuộc về tiềm thức. Cảm
giác bình yên đến lạ thường!
Thụy
Anh gần như reo lên khi nghe tin tôi nhận được một công việc làm thêm, và nó gần
như thét lên khi nghe tin người phỏng vấn tôi hôm qua lại là Ju.
-
Có vẻ như mày và hắn có duyên đấy.
Tôi
vẫn gặm chiếc bánh mì trên tay, vừa ăn, vừa ghi thời khóa biểu.
-
Duyên gì thì tao không biết. Nhưng được làm ở quán đó là tao mừng.
Thụy
Anh cầm quyển vở quạt phành phạch, bĩu môi nhìn tôi.
-
Thì lại để gặp cái anh chàng 2 năm của mày chứ gì?
-
Kệ tao.
Thụy
Anh bỏ mặc tôi, nó quay lên với đống sách vở của mình. Rồi như phát hiện ra một
điều gì mới mẻ lắm, nó vỗ vào vai tôi cái đét.
-
Trời ạ. Ki ơi. Giờ tao mới nghĩ ra.
Tôi
cau có nhìn nó.
-
Mày nghĩ ra cái gì? Không thấy tao đang chép lịch học à?
-
Mày yêu Ju đi. Dù gì thì gã cũng thực tế hơn Rain 2 năm của mày.
-
Bộ mày điên hả?
Thụy
Anh xét thấy phản ứng thái quá của tôi, nó tiu nghỉu quay lên bàn trên. Tôi lườm
nó một cái cháy sém, rồi lại cặm cụi chép lịch học và nhai bánh mì!
Tan
giờ học, tôi phi thẳng tới quán KFC.
Ca
của tôi từ 11 giờ 30 tới tận 5 giờ chiều. Vì tầm ăn trưa nên quán khá đông
khách. Tôi chạy mệt bở hơi tai. Hết mang đồ ăn, rồi lại nước uống. Phía trước
KFC có một dãy nhà ăn nhanh. Việc tính toán tiền do nhân viên thu. Thú thật, giờ
thì tôi rất ngưỡng mộ chị nhân viên hôm trước với tính nhẫn lại cao độ. Đã chạy
mệt muốn xỉu, ấy thế mà khi tính tiền, mấy vị khách ở đây cứ chần chừ lân la
mãi. Qua đây tôi cũng được biết thêm được vài điều thú vị. Một trong số đó là:
Không phải chỉ có duy nhất hắn - cái tên Ju đó - chỉ được cái mã. Đi ăn cũng phải
để con gái trả tiền.
Cho
đến khi gần hết chiều, quán mới vãn khách. Tôi chuẩn bị đồ ra về và không quên
chọn cho mình một chỗ tiện nhất để chờ Rain của tôi.
10
phút. 20 phút rồi 30 phút.
Đợi
gần tiếng đồng hồ, tôi chậm rãi rời khỏi chỗ làm. Bao suy nghĩ viển vông cứ
xoay vần, chân tay như rã rời vì một ngày chạy lên chạy xuống. Hôm nay, Rain
không tới.
Tôi
chậm rãi đi bộ ra bến xe Bus.
-
Hey Ki. Lại đây.
Tiếng
gọi quen thuộc quá. Là Ju?
Bên
kia đường, Ju đang giơ một cánh tay lên vẫy tôi. Nụ cười cuối ngày đẹp nhất mà
tôi thấy. Tôi miễn cưỡng qua đường.
-
Sao vậy Ju? Chưa về à?
Ju
nhìn tôi mỉm cười. Tôi ngẩn người. Hôm nay hắn trúng gió sao?
Rồi
chẳng kịp để tôi hiểu cơ sự, hắn nắm lấy tay tôi, kéo tôi sát vào người hắn, mở
lời với người đối diện.
-
Ly à. Đây là bạn gái mới của Ju. Tên Ki. Nhìn xinh không?
Tôi
chết điếng người. Thế hóa ra cô gái đang ôm bó hồng nhung rất to kia là bạn gái
hắn sao? Mà cái gì là bạn gái mới? Rõ ràng hắn là một kẻ đa tình phong lưu cậy
quyền hành vì cái mã đây mà.
Trong
phút chốc, cô gái trước mặt tôi mắt ngấn nước, rồi chẳng nói chẳng rằng ném mạnh
bó hoa trên tay xuống vệ đường, vụt chạy.
Tôi
cáu tiết, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
-
Thế nào. Kịch diễn xong rồi. Buông tôi ra được chưa?
Hắn
vu vơ huýt sáo, đá một hòn sỏi dưới chân. Tôi xốc chiếc balo trên vai, hất hàm
hỏi:
-
Thế tiền công đâu?
Hắn
thoáng ngạc nhiên, rồi cũng đáp.
-
Đi.
Vậy
là tôi đi.
Nhưng
mà có gặp ác mộng thì tôi cũng không bao giờ nghĩ được hắn lại dẫn tôi tới cái
quán đĩa VCD này. Cái quán mà Rain hay tới. Cái quán mà tôi chỉ đứng ở ngoài để
nhìn vào trong, nhìn cậu ấy chọn đĩa nhạc.
Tôi
run run, sờ bên này một tí, bên kia một tí. Bao mệt nhọc như cơn gió, cảm giác
thật tuyệt khi được ngắm nhìn những món đồ gần như quen thuộc với Rain.
-
Sao? Thích nhạc cổ điển hả?
Ju
vẫn để tâm tới chồng đĩa bên cạnh trong khi hỏi tôi. Tâm trí tôi vẫn bay bổng,
hồn nhiên đáp.
-
Ừ. Rất thích!
-
Vậy sao không vào đây mà mua? - Hắn hỏi.
-
Vì nếu vào đây, tôi sợ tim mình giữ không đúng nhịp!
Trả
lời xong câu ấy, cả tôi và hắn đều ngỡ ngàng. Mà sao tôi lại đi nói những chuyện
không nên nói với một tên vừa mới đá phăng một cô gái như hắn cơ chứ.
Tôi
lượm một chiếc đĩa VCD lên, rồi cũng kiên quyết hỏi hắn câu hỏi muốn hỏi từ lúc
trước.
-
Thay người yêu như thay áo à?
-
Không. Chỉ là không có hứng thú. - Hắn đáp.
-
Nhưng dù gì thì cũng không nên làm thế. - Tôi bâng quơ.
-
Mấy đứa con gái như thế, chỉ thích cái vẻ bề ngoài của tôi thôi. Không phải
thích con người của tôi. - Hắn dửng dưng.
Mắt
tôi tí nữa lòi luôn ra ngoài. Không phải hắn đang tự tin quá mức cho phép đấy
chứ?
Nhưng
rồi ngẫm lại, tôi thấy cũng có lí. Hắn công nhận là đẹp trai. Công nhận là nhà
giàu. Nhưng rồi nói thật, tiếp xúc với hắn, ví dụ như đi ăn, mà phải gò lưng ra
trả tiền thì có mà con gái thi nhau xách dép chạy.
Sẽ
có lúc bạn gặp một chàng trai có vẻ bề ngoài ưa nhìn. Bạn có chút thiện cảm. Rồi
anh ta lại đàn hay, học giỏi và toàn diện về mọi mặt. Bạn nói bạn thích anh ta.
Nhưng ranh giới giữa sự ngưỡng mộ và thích là mỏng manh và mơ hồ lắm. Ví như bạn
nghĩ mình thích anh ta, nhưng khi anh ta xấu đi, hoặc học kém đi, tình cảm của
bạn lại thay đổi. Thì đó chỉ là sự ngưỡng mộ mà thôi.
Để
nói lời "yêu" với một người, đâu phải dễ dàng như vậy. Vẻ bề ngoài
toàn diện của một người có thể trong những giây phút đầu tiên khiến bạn ấn tượng
với người ấy, nhưng chính vẻ đẹp tâm hồn mới nuôi dưỡng được tình yêu.
Tôi
mông lung một lúc, rồi cố chai mặt hỏi hắn một câu cuối.
-
Vậy cô gái lúc nãy….
-
Đây là lần thứ hai tôi gặp. - Hắn trả lời lạnh tanh.
Tôi
khẽ "À". Thì ra, hắn cũng hiểu mọi chuyện đấy chứ.
Rời
quán VCD, hắn đưa tôi một chiếc đĩa, rồi dặn.
-
Đây là tiền công tôi trả Ki. Về nghe nhạc này đi, hay và tốt cho não lắm.
Tôi
gật gù nhận lấy chiếc đĩa từ tay hắn. Loại nhạc rất hay và tốt cho não. Não.
Não ư?
Tôi
tím mặt.
-
Ý gì hả?
Hắn
cười vu vơ, đút tay vào túi quần, hướng tầm nhìn về bến xe Bus.
-
Muộn xe Bus rồi đấy.
Một
luồng khí nóng bốc lên trong người. Trời ạ. Mải ngắm mấy cái đĩa với hắn trong
quán, lúc ra ngoài, tôi mới để ý, bây giờ đã là 8 giờ tối.
Bụng
thì đói. Đã vậy còn muộn xe Bus. 30 phút sau mới có một chuyến. Tôi hậm hực
nhìn hắn rồi vùng vằng bỏ đi. Cái bản mặt đẹp trai của hắn lúc này thì cũng có
cứu vãn được một chuyến xe Bus muộn đâu, vậy mà còn cố nở một nụ cười làm gì.
Trời
tối, muỗi bắt đầu vo ve. Tôi ngồi đợi xe Bus mà phát muỗi đôm đốp. Đang thầm
than thân trách phận, thì….
……
một con mô tô GSX Suzuki đỗ phịch ngay trước mặt. Tôi choáng!
Người
ngồi trên con mô tô hơi ngả người về phía trước, hai tay ga vẫn đều đều, hắn mở
kính mũ bảo hiểm, hất hàm.
-
Xe mượn đấy. Lên đi còn về trả xe.
Tôi
cũng chẳng thuộc mẫu con gái làm duyên làm dáng, cũng chẳng kiểu hay thẹn thùng
gì. Thực tế là đang muộn xe Bus và đói. Tôi tiến tới, cầm lấy chiếc mũ từ tay hắn
cố kiễng chân lên chiếc xe.
Nhưng
tôi thề. Cái kiểu xe này tay cầm thì cao bằng yên xe người ngồi lái, còn chỗ
cho người đằng sau thì cao vống lên. Tôi hết lấy đà, lại kiễng chân rồi đánh đu
với cái yên xe đằng sau. Nhưng rồi, cũng đành bất lực. Người ngồi đằng trước
nãy giờ vẫn im lặng, nhưng cũng chắc là hắn đoán ra cái vấn đề mà tôi đang gặp
phải. Lưng người phía trước hơi nhô lên, rồi trút ra một tiếng thở dài.
-
Tay trái bám vào áo tôi. Tay phải nắm vào đuôi xe.
Tôi
khẽ à lên một tiếng. Công nhận là hắn nói đúng. Với cách này, tôi lên xe một
cách dễ dàng. Khi tôi vừa mới yên vị sau xe, hắn rồ ga lao về phía trước. Tôi
tưởng mình sắp cày răng xuống đất.
Về
trước khu trọ sinh viên, hắn chìa ra trước mặt tôi một chiếc túi nhỏ.
-
Đây là 150 nghìn.
Tôi
giãy nảy.
-
Chuyện đó có gì mà nhắc lại.
-
Cầm lấy đi. Tôi về đây.
Rồi,
cùng với chiếc xe kì quái của mình, hắn hòa mình vào dòng người nhộn nhịp phía
trước. Chỉ còn lại tôi, với cái mặt đần thộn và một cái túi trong tay.
Tôi
không nghĩ rằng nhạc cổ điển lại mang tới cảm giác bình yên đến vậy.
Trước
giờ, sáng thứ sáu hàng tuần, tôi thường đứng bên kia vỉa hè theo dõi Rain qua tấm
kính trong veo cách âm. Lặng lẽ nhìn cậu ấy đeo headphone, bình thản chọn đĩa
trong quán. Tôi luôn phỏng đoán sau tấm kính dày kia, trên kệ đĩa, là thể loại
nhạc đại loại như Rock, Pop, Dance, Rap, Hihop… phù hợp với cách ăn mặc khá là
thời trang của cậu ấy. Nhưng…
Tôi
không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài có phần phô trương của cái quán để đoán những gì
mà nó chứa đựng. Hóa ra, sự ồn ào bên ngoài chỉ là cái vỏ cho sự bình lặng bên
trong. Thì ra Rain nghe nhạc cổ điển.
Tôi
vặn to chiếc đài hơn nữa. Cũng cố gắng tra lợi ích của nhạc cổ điển trên
Google. Cổ họng cũng nghẹn nghẹn vì đọc được dòng chữ: "Nhạc cổ điển giúp
trí não phát triển."
Chẳng
biết nghẹn vì cảm động hay nghẹn vì uất. Trong đầu tôi, hiện lên nụ cười bí ẩn
của Ju. Nụ cười mà tôi có cố thế nào đi nữa, cũng chẳng hiểu ngụ ý là gì. Chỉ
biết rằng ăn hết 2 suất cơm trong cái túi mà hắn đưa, bây giờ, tôi chỉ muốn ngủ!
…
Những
ngày sau đó, tôi vẫn đều đặn làm ở quán KFC. Vẫn dành chút thời gian để theo
dõi Rain. Một cách rụt rè!
Còn
nhớ, có lần Thụy Anh từng hỏi tôi: Có bao giờ mày nghĩ rằng sẽ đến trước mặt
Rain mà mày thầm để ý ấy, và nói to với anh ta rằng: Tôi đã để ý bạn gần hai
năm nay. Tôi thích bạn! Có ngày đó không? "
Nghe
Thụy Anh hỏi vậy, tôi chỉ biết cười. Thú thật, tôi chưa từng nghĩ tới viễn cảnh
đó. Tôi cũng không biết mình có đủ can đảm để làm cái điều tưởng chừng như điên
rồ kia hay không. Người ngoài cuộc vẫn cười và nói rằng: "Không thử làm
sao biết tình cảm của người ta"." Phải tự tin thể hiện tình cảm"."
Không nói, sẽ hối hận"…
Nhưng
rõ ràng, chỉ có những kẻ yêu đơn phương như tôi mới hiểu. Khi yêu vẫn điên như
vậy đấy. Rõ ràng lí trí mách bảo phải thế này thế nọ mới là đúng, là tốt. Nhưng
nào đâu người ta có thể yêu bằng lí trí.
Với
lại, dù tôi có đến trước mặt Rain và nói to rằng: "Tôi thích bạn" thì
liệu cậu ấy có gật đầu cái rụp không?
Yêu
đơn phương, cũng có cái hay của nó đấy chứ.
-
Này! Chưa về à?
Tim
tôi suýt bắn ra ngoài, cái tên Ju này rõ ràng rất giỏi trong việc làm người
khác đau tim. Nhưng mà hôm nay trông hắn có vẻ khang khác.
-
Nhuộm tóc à? - Tôi hỏi.
-
Ừ. Sao biết. - Hắn nheo mắt,
-
Nhìn mặt đần hơn trước.
Hắn
cười như không, thủng thẳng đáp.
-
Đần để nói chuyện với người đần.
Tôi
câm như hến. Rõ ràng mở mồm ra cãi lúc này, thì có khác nào nhận mình là đứa đần
kia. Nghĩ vậy, tôi thu nốt mấy khay thức ăn gần đó, làm ra vẻ bận rộn.
-
Qua quầy thức ăn nhanh làm gì. Nếu không có việc gì thì để tôi làm nốt việc.
-
Cho 2 suất KFC.
Thì
ra là hắn tới mua KFC. Mà không thể dùng từ mua được, cái quán này là của nhà hắn
cơ mà.
Tôi
gói 2 suất KFC rồi bọc cẩn thận đưa cho hắn. Hắn suy nghĩ một hồi, sau mới đứng
dậy. Hỏi.
-
Có biết hiệu sách nào hay không?
Tôi
bĩu môi.
-
Ở đây từ bé đến lớn mà lại hỏi một đứa lên đây trọ để đi học như tôi á?
-
Tôi muốn tìm một hiệu sách yên tĩnh. Tìm hộ được không?
-
Thế không có bạn à?
-
Không.
Giọng
hắn trầm xuống như mưa đá. Tôi thấy cũng mủi lòng. Mà hôm nay lại là thứ 7, chắc
chắn tôi sẽ gặp Rain ở hiệu sách quen thuộc ấy. Đúng! Đấy là hiệu sách yên tĩnh
nhất trong thành phố!
…
Trên
đường tới hiệu sách. Hắn im lặng một cách lạ kì. Đường từ quán KFC tới hiệu
sách mà tôi hay dừng chân không xa. Chỉ vòng qua 1 con phố là tới. Vốn không
quen với không khí im lặng, tôi lên tiếng.
-
Này Ju. Mua KFC làm gì đấy.
-
Yên tâm. Không mua cho Ki.
Tôi
méo mồm. Nhưng rồi cũng thều thào hỏi lại.
-
Thế Ju mua cho ai? Hai suất lận!
-
Một người đặc biệt!
-
Đặc biệt?
-
Ừ. Cao 57 phân, nặng 40 cân.
Tôi
suýt sặc nước miếng. Dù hắn có kì quái thì cũng đâu đến mức chọn một người lùn
như thế để quan tâm cơ chứ. Tôi quyết tâm tìm hiểu.
-
Ai đấy?
-
Béc giê ở nhà.
Giờ
thì tôi sặc nước miếng thật! Rõ là một tên cà chớn!
…
Hắn
có chút ngạc nhiên khi thấy cái bảng Hiệu sách Pipi. Tôi nhún vai.
-
Sao? Đây là hiệu sách yên tĩnh nhất thành phố mà tôi biết đấy.
Đôi
mắt trong veo của hắn thoáng phủ một làn nước mỏng, môi mấp máy được hai từ.
-
Vậy à!
Và
tôi với hắn. Mỗi người một thế giới khi cánh cửa Pipi mở.
Hắn
lạnh lùng với một đống sách trên tay. Còn tôi, lạc vào thế giới sách để tìm kiếm
Rain mỗi chiều thứ 7 theo thói quen.
Như
mọi ngày, hôm nay Rain lại đến hiệu sách. Và đây cũng là lần đầu tiên, tôi
không đứng từ xa nhìn cậu ấy. Những cảm xúc chẳng thể gọi tên lại vô tình dẫn lối
tới những hoài ức thật đẹp. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên gặp cậu ấy…
Đó
là một chiều mưa, khi tôi trông bộ dạng lếch thếch. Tóc tai rối bời, quần áo ướt
sũng, lững thững đi bộ. Đừng lầm tưởng rằng tôi mang tâm trạng não nề, chỉ là
tôi thích mưa và sau nhiều lần đắn đo, hôm đó, tôi quyết chí đày mưa.
Có
một sự thật là, ở chỗ mà chúng ta sống, chỉ cần ta khác người, ta tách biệt với
số đông, là y như rằng bị chú ý. Trong khi người nào người nấy không ô thì áo
mưa, không nón thì cặp, không tàu lá thì túi ni lông chạy tá hỏa để tránh mưa,
thì tôi, không áo mưa, không ô, không mũ, nhấc từng bước chân chậm rãi, nét mặt
hân hoan như vừa trúng xổ số độc đắc. Và thế là tôi cô đơn.
Nhưng
rồi, khi đi được một đoạn, tôi gần như muốn hét toáng lên vì vui sướng khi phát
hiện ra phía bên kia đường, cũng có một người đi dưới trời mưa giống tôi. Cảm
giác có người cùng hội cùng thuyền khiến lòng dạ tôi vững vàng. Nhưng khi định
qua bên kia đường, tôi mới nhận ra, chàng trai đó đang khóc.
Và
đó là lần đầu tiên tôi thấy một chàng trai khóc dưới mưa. Tôi gọi cậu ấy là
Rain.
Và
rồi tôi lặng lẽ theo dõi Rain. Đến tận bây giờ! Không có lí do nào cả!
-
Thử quyển này xem.
Những
hình ảnh của ngày ngày mưa ấy dần vụt tắt. Trước mặt tôi, là ánh mắt khó đoán của
Ju. Tôi nhận lấy quyển sách từ tay hắn. Hắn vẫn nhìn tôi, sau rồi hỏi lại.
-
Đơ à Ki ?
Tôi
lúng túng, vội quay mặt đi. Tôi không thích hắn phát hiện ra lí do tôi dẫn hắn
tới hiệu sách Pipi này. Tôi kiếm một quyển sách khác, rồi vờ vịt theo dõi.
-
Không. Chỉ là tôi không thích đọc những truyện thể loại trinh thám như thế.
-
Thế Ki thích đọc loại gì?
Tôi
giơ một quyển truyện lên trước mặt hắn, vẫy vẫy.
-
Truyện cười.
-
Thế không phải đấy là quyển truyện kinh dị "Tấm Vải đỏ" à?
Tôi
nghẹn.
Rõ
ràng, hắn là một tên thích chặn lời và dồn người khác vào thế bí.
Thụy
Anh vẫn thường ôm một quyển sách mà nó gọi là "Những chàng trai đáng để
yêu" để giảng giải cho tôi. Nó đặc biệt nhấn mạnh vào mẫu con trai kiệm lời.
Nó nói.
-
Theo tao thì mày đừng nên yêu một chàng trai kiệm lời, vì khi về già mới hiểu.
Tôi
nhăn nhó kêu lên:
-
Thế thì hiểu cái gì khi bây giờ vẫn còn trẻ?
Nó
ra vẻ bác học, ngâm nga:
-
Vì khi về già, người ta khao khát được nói chuyện.
Tôi
ngẫm cũng đúng. Rồi buột miệng hỏi Thụy Anh.
-
Vậy kiểu con trai thích dồn người khác vào thế bí thì sao?
Nó
lật lật mấy trang sách, rồi bất chợt ngẩng đầu lên.
-
Kiểu này tao nghĩ có 2 lí do: hoặc là mẫu lạnh lùng. Hoặc là mẫu chỉ chặn khi
có lí do.
-
Là sao?
-
"Chặn khi có lí do" nghĩa là người đó chỉ dồn người mà họ thầm thích
vào thế bí thôi ấy.
Tôi
tiu nghỉu.
Thụy
Anh bỗng vỗ một cái vào vai tôi, nó nháy mắt.
-
Thế cái anh chàng gọi nhầm số ra sao rồi. Quen nhau hơn hai tuần còn gì? Tao
nghĩ hai tuần thực tế còn hơn cái anh chàng mà mày cứ khư khư 2 năm nay. Rain.
Tôi
lắc đầu, bỏ mặc Thụy Anh và đeo headphone. Thụy Anh lừ mắt nhìn tôi rồi lại
chăm chú vào quyển sách của mình.
Thụy
Anh là vậy. Nó không phải là mẫu con gái mơ mộng và giữ tình cảm trong lòng. Ví
như nếu Thụy Anh thích một anh chàng nào đó, ngày hôm sau, nó sẵn sàng đến trước
mặt chàng trai đó mà thổ lộ tình cảm của mình. Tôi thì lại không như vậy. Và đó
là điều khác biệt duy nhất giữa tôi và Thụy Anh. Nó cũng biết thừa là sẽ thất bại
trong việc đả thông tư tưởng tình cảm cho tôi, ấy vậy mà lần nào tôi nhắc tới
Rain, nó vẫn cứ đưa ra lời khuyên này nọ, dù biết rằng chẳng bao giờ tôi làm
theo.
Chuyện
tình cảm thật khiến người ta đau đầu!
Những
tuần sau, ngoài giờ làm ở quán, tôi còn giúp Ju chăm sóc một dãy chậu cảnh.
Ngày
nào cũng giáp mặt với hắn, tôi cũng lờ mờ nhận ra cái nội tâm phức tạp sau cái
vẻ bề ngoài có phần bất cần.
Hắn
nói ít. Nhưng kì thực không phải như vậy. Chỉ là hắn đang tạo ra cái vỏ bọc bên
ngoài cho mình. Tôi cũng phát hiện ra những góc khuất của hắn, rằng khi hắn cau
có hay bực tức một điều gì đấy, thì tốt nhất đừng nên nói gì an ủi hay cố làm
trò cho hắn cười. Cứ ngồi lặng yên bên cạnh hắn là được.
Khi
hắn có nhã hứng muốn tặng một cái gì, thì hãy vui vẻ mà nhận, đừng hỏi lại hắn
đại ý như: "Cái gì đây?" Thì không cần đến 3 giây, hắn sẽ biến mất
cùng món quà. Hắn rất ngược đời.
Nếu
chỉ dửng dưng nhìn hắn, thì thấy hắn cứ lạnh tanh như một tảng băng bí ẩn. Ban
đầu tiếp xúc nói chuyện, lại khiến người khác phải ngỡ ngàng vì cái khiếu hài
hước. Nhưng khi quen mặt rồi, thân rồi. Hắn thực chất đúng là một tảng băng thực
sự. Nhưng không lạnh lẽo. Mà vô cùng ấm áp. Theo cách riêng không lẫn đi đâu được!
Nói
chung, cái tính có phần trẻ con, có chút ngông nghênh của hắn thì khó chiều lắm!
Người gì đâu mà lúc thì như ông cụ, lúc lại không khác gì đứa trẻ con mười tuổi!
Hôm
nay, như thường lệ tôi tưới nước cho những chậu hoa hướng dương. Hắn cũng cầm một
bình nước nhỏ tới, cầm nhưng không tưới. Hắn nhìn chằm chằm vào cái bình nước
màu hồng trên tay tôi, rồi hỏi.
-
Sao thích hoa hướng dương vậy?
-
Vì nó giống mặt trời.
-
Sao thích mặt trời?
-
Vì nó rực rỡ.
-
Thích sự rực rỡ à?
-
Ừ.
-
Buồn cười nhỉ?
Đã
không giúp một tay thì chớ, lại còn hỏi những câu lan man khó hiểu, tôi cáu tiết
quay sang gắt.
-
Bộ đang trong chương trình "Mười vạn câu hỏi vì sao" hả?
Hắn
không nói gì, chỉ cười một cách khó hiểu rồi lại quay về với khóm hoa cúc của
mình. Tôi lừ mắt, rồi lại chắm chú vào mấy chậu hướng dương. Đằng sau vẫn có tiếng
lẩm bẩm.
-
Người gì đâu mà kì cục!
Hắn
nói tôi kì cục? Tôi kì cục?!
Tôi
chậm rãi nói từng từ một.
-
Tôi kì cục?
Hắn
tỉa lá cho mấy khóm cúc gần đấy, trả lời cụt lủn.
-
Ừ.
-
Dẫn chứng?
-
Ban đầu thì có vẻ khó gần lắm. Càng nói chuyện càng thấy kì cục!
Tôi
chẳng chống chế lại, đột nhiên trong đầu, xuất hiện hình ảnh Rain. Liệu Rain có
thích một cô gái kì cục không vậy?
Tan
giờ làm thêm. Trời mưa như trút.
Mưa
gợi nhớ về bao kỉ niệm. Đúng. Về Rain. Về chàng trai mà tôi vẫn âm thầm đi theo
sau một cách bí mật. Về những lần nhìn trộm rồi mỉm cười. Về một tình yêu đơn
phương mà tôi vẫn giữ.
Như
mọi ngày, tôi đợi Rain.
Rain
hôm nay lạ lắm. Cậu ấy có ghé qua quán KFc như mọi lần, nhưng lại không đi xe đạp
địa hình. Nhanh chóng rời khỏi chốn đông người đang đứng trước hiên quán đợi trời
ngớt mưa, Rain rẽ đám đông và bằng một cách bình thản nhất, cậu ấy hòa mình vào
mưa.
Tôi
vẫn chăm chú theo dõi Rain, và tôi hiểu, Rain yêu mưa lắm. Đôi chân như chẳng
còn đứng yên một chỗ được, tôi lặng lẽ theo sau cậu ấy. Trong cơn mưa.
Dưới
làn nước mưa mờ mờ và lạnh lẽo, tôi vẫn thấy phía trước hình ảnh của Rain. Qua
hai con phố gần đó, cậu ấy rẽ vào một hẻm nhỏ.
Người
tôi ướt sũng, tôi bắt đầu thấy lạnh. Khi rẽ vào con hẻm, tôi lạc mất Rain.
"
Có trong những bộ phim thần tượng, tao cũng chưa bao giờ gặp một con nhỏ điên
vì tình như mày."
Trong
hoàn cảnh này, tôi như vẫn còn nghe thấy lời Thụy Anh càu nhàu. Nhìn bộ dạng
mình bây giờ, chợt tôi thấy nó nói đúng. Có lẽ là tôi điên thật.
Khi
định quay về, thì chợt, tôi thấy Ju và phía sau là một cô gái mang một chiếc ô
tím.
Nhìn
cảnh này, tôi đoán phỏng chắc lại là một màn tỏ tình nữa đây. Có lẽ hắn không
thấy tôi, vì tôi đứng ở đầu hẻm. Định bụng quay gót chẳng quan tâm, nhưng chân
tôi cứ ì lại.
Trời
vẫn mưa như trút. Ào ào. Xối xả. Tôi nghe thấy tiếng cô gái kia nói to lên như
át tiếng mưa.
-
Em thích anh. Là thật đấy.
-
Vì lí do gì?
-
Vì….vì….
-
Tôi có bạn gái rồi.
-
Anh nói dối. Anh chưa có.
-
Tôi có bạn gái đã hơn một năm nay.
…Bịch….bịch….Bịch…..
Tiếng
giày nện xuống nền đường khiến những vạt nước bắn lên tung tóe. Tôi thở hổn hển.
Có chăng nếu là người vô duyên, thì tôi cũng không nên nghe hết cái màn tỏ tình
kia.
Nhưng
…Lí do tôi bỏ chạy, cũng chẳng phải vì nghĩ mình vô duyên. Chính xác là cảm giác
mình như một con ngốc!
Một
con ngốc bị mang ra làm trò đùa. Hắn đã có bạn gái hơn năm nay, vậy sao hôm đó,
trước mặt cô gái có bó hoa hồng nhung kia, vẫn ngang nhiên nói tôi là bạn gái của
hắn. Ừ thì chuyện chỉ như đùa.
Nhưng
giờ thì, tôi thấy mình mệt mỏi lắm.
-
Này Ki….
Tôi
biết. Tôi biết đấy là hắn. Nhưng nếu tất cả chỉ là trò đùa, nếu tất cả đều là
do tôi có trí tưởng tượng phong phú, thì xin hãy để mình tôi tưởng tượng.
-
Làm bạn gái tôi nhé!
Cảm
giác một bàn tay khác đang siết chặt lấy bàn tay nhỏ bé đang run run vì lạnh.
Ju kéo tay tôi, giọng nhẹ bâng theo làn mưa.
Sau
này, khi xem ảnh của tôi và Ju chụp chung, Thụy Anh thường lườm tôi.
-
Đấy. Mày xem. Tao nói đâu có sai. Mày yêu Ju có phải tốt hơn không. Âm thầm
theo dõi cái tình yêu tên Rain của mày làm gì những hai năm rồi kết quả chẳng
đi đến đâu vào đâu. Làm gì còn cái tình yêu đơn phương mãnh liệt như thế nữa.
Thụy
Anh nói tôi là một cô gái may mắn vì đã nhắn tin nhầm vào số Ju và sau này yêu
Ju.
Rồi
khi tôi ghé sát vào tai nó thì thầm. Nó gần như bóp cổ tôi và hét toáng lên.
-
Trời ơi. Mày đúng là con Quỷ Ki ạ.
Tôi
thì không tin là mình là một cô gái may mắn. Bởi…
Dù
có nhắm mắt mà bấm bàn phím điện thoại, tôi cũng không bao giờ quên được số của
Thụy Anh. Lần tình cờ ấy, là do tôi muốn nó xảy ra như thế.
Tôi
đã phải mất một thời gian khá dài mới có thể biết được số điện thoại của Ju. Rồi
cố tình chọn công việc làm thêm ở quán KFC mà Ju thường lui tới. Dẫn Ju tới
quán hiệu sách PIPI là chủ ý ban đầu của tôi. Ju cũng đâu biết rằng, tôi đã phải
vất vả thế nào mới xin được cái nhiệm vụ chăm sóc cây cảnh cho quán.
Đúng!
Người mà tôi luôn dõi theo khi ở quán KFC, khi ở quán đĩa nhạc cổ điển, khi ở
hiệu sách, người mà hai năm trước đi dưới trời mưa mà tôi gọi là Rain ấy.
Là
Ju.
Không
phải sự tình cờ nào cũng có thể tạo nên một tình yêu. Nhưng chính tình yêu lại
tạo nên những sự tình cờ như thế. Tôi không đủ can đảm để đến trước mặt chàng
trai mà tôi để ý hai năm nay và nói với cậu ấy rằng: "Tôi thích bạn."
Vậy nên, tôi tạo nên những sự tình cờ để gần Ju hơn.
Và
tôi hiểu. Hãy yêu chân thành nhất vì tình yêu luôn cần thời gian.
Có
lần đi Cà phê cùng Ju ở một quán gần KFC. Tôi ngập ngừng thú tội. Rằng để Ju
nói với tôi câu: "Làm bạn gái tôi nhé." hôm trời mưa ấy, tôi đã phải
theo sát Ju như thế nào trong suốt hai năm qua. Khi ấy, Ju cười. Rồi lẳng lặng
đưa cho tôi một tờ giấy, dặn.
-
Một trong những trang nhật kí ngày xưa của Ju. Nếu Ki muốn, thì hãy đọc.
Và
thế là tôi đọc.
"
… Dù có là một người vô tâm như thế nào, thì chắc cũng không thể không nhận ra
có người đang theo dõi mình.
Tôi
phát hiện ra một con nhóc chạc tuổi tôi có đôi mắt to to hay theo dõi tôi một
cách bí mật. Trộm nghĩ nó cũng chỉ là một trong số những đứa con gái bình thường
kia mà thôi…
Nhưng
không. Con nhỏ này dai như đỉa. Nó theo dõi tôi mọi lúc nếu nó có thể. Đôi khi
tôi thấy nó ngốc. Ai đời, trời nắng chang chang, đầu nó phơi ra, đi theo một đứa
con trai - là tôi - lang thang khắp phố. Có hôm, nó theo tôi tới tận quán bán
đĩa, rồi lại vác cái bộ mặt ngây thơ vô số tội theo tôi tới hiệu sách.
Ban
đầu, tôi nghĩ nó có vấn đề. Nhưng càng về sau, càng thấy thế thật.
Nhưng
rồi, cũng thấy nó khang khác….
Cứ
thế, nó vẫn âm thầm theo dõi tôi. Gần năm trời. Cảm giác có người theo dõi ban
đầu thấy khó chịu, lâu dần thì quen, vắng nó thì thấy cứ thiếu thiếu. Có lần
tôi đến hiệu sách rồi mà không thấy nó đâu. Cũng đi ra đi vào tìm nó, mãi sau mới
thấy nó hớt ha hớt hải chạy đến, đầu tóc bù xù. Ý định giúp, nhưng nghĩ sao,
tôi lại giả tảng như không…
Thế
rồi cũng gần hai năm….
Cho
đến một ngày, nó quyết chí bẫy tôi…Và tôi cam chịu, mắc bẫy… Nhưng đâu hay, kẻ
đặt bẫy mới chính là tôi…
Không
trả tiền bữa ăn, làm thêm, quán đĩa, rồi hiệu sách.
Tất
cả cũng là do tôi bẫy nó đấy….!"
Điều
duy nhất tôi có thể nói khi đọc xong trang nhật kí của Ju. Chỉ có hai từ.
-
Bái phục!
Rồi
cũng tự thì thầm với bản thân rằng "Bạn trai tôi là Sói."
Sưu tầm
This comment has been removed by a blog administrator.
ReplyDelete