Tôi
nhắm mắt vươn tay mở cửa, lúc mở mắt ra là nhìn thấy cậu ấy đứng dưới hiên nhà
tôi, ánh nắng ban mai xuyên qua mái tóc dài mỏng manh bay nhẹ trong gió, chạm
nhẹ vào tôi, khiến trái tim tôi rung rinh, rung rinh.
Minh
– “Tớ thích một cô gái! Thích rất nhiều!”
Tôi
có một cô bạn, rất thân. Chúng tôi lớn lên bên nhau, đi học cùng nhau, cùng
chia sẻ với nhau mọi thứ. Bố mẹ tôi và cậu là bạn thân của nhau từ hồi cấp
3. Sau này là cả đại học. Đến lúc lập gia đình họ cũng cố ý xây nhà cạnh
nhau. Vì thế tôi và cậu lớn lên bên nhau. Cậu là một cô gái rất thanh tú, rất
yên tĩnh đó là điều mọi người thường nói về cậu. Còn với tôi, cậu ấy còn là một
người rất đặc biệt. Bởi vì tôi thích cậu ấy.
Tôi
luôn hy vọng rằng có một ngày cậu ấy sẽ phát hiện ra tình cảm của tôi.
Nhưng
chờ đợi, đối với tôi mà nói nó thật sự rất khổ sở. Sự chờ đợi ấy với tôi là một
sự bất lực trước thời gian. Tôi dịu dàng với mình cậu, mong đợi rằng một ngày
nào đó cậu sẽ nhận ra tình cảm của tôi. Nhưng có một lần tôi lại không kìm được
lòng mình.
Khi
ấy ngồi dưới mái hiên nhà cậu. Tôi nói với cậu ấy:
-
Tớ thích một cô gái. Thích rất nhiều...
Rồi
tôi lại nghe thấy cậu ấy đáp lại rằng:
- Tớ cũng thích một chàng trai. Thích rất nhiều...
Tôi
quay lại nhìn cậu, cậu cũng nhìn tôi rồi cậu cười.
Lúc
ấy tôi nghe rõ trái tim mình trống rỗng. Tôi đã đợi cậu ấy. Mong rằng cậu ấy sẽ
hỏi người đó là ai. Rồi tôi sẽ nói ra tên người ấy. Chính là cậu. Nhưng nhận lại
lại là đáp án tôi không trông mong nhất. Cậu ấy nói rằng cậu cũng thích một người,
và cậu cười thật tươi. Cậu nghiêng đầu cười tinh nghịch khiến tôi xao xuyến,
đôi mắt cậu hơi nheo lại nhìn tôi.
Cậu
ấy chỉ xem đây là một lời nói đùa thôi sao? Lòng tôi trống rỗng. Dù không giống
nhưng nó cứ như bị từ chối câu tỏ tình. Và dù không muốn thì tôi vẫn cứ thích cậu
ấy, thật nhiều. Sự chua xót dâng lên trong lòng, tôi cười khổ. Không phải chỉ
vì nụ cười ấy khiến tôi đau lòng.
Và
thế là tôi không muốn tiến thêm nữa, cũng không muốn nói ra điều gì.
Thời
gian cứ thế trôi qua. Tôi vẫn ở bên cậu. Cậu vẫn còn bên tôi. Giống như chẳng
có gì đổi thay. Nhưng có lẽ mỗi người chúng tôi đều biết, trong lòng của mỗi
người có điều gì đó cứ ngăn cách mãi tôi và cậu. Cuối năm lớp 12. Tôi nhận được
học bổng toàn phần bên Hàn. Lúc nhận được giấy báo, nắm chặt trên tay tôi nghĩ:
“Thế là mối tình đơn phương ấy sắp kết thúc rồi”. Nghĩ tới điều này, tôi không
biết nên buồn hay vui.
Đêm
trước khi đi du học tôi định viết cho cậu một bức thư. Nhưng vần vò cả đêm tôi
không viết được nửa chữ. Viết gì bây giờ, tôi nghĩ. Cuối cùng quá nửa đêm tôi
cũng không viết được chữ nào. Thế là thằng con trai khờ dại tôi đây trèo lên
giường đi ngủ.
Nhưng
tôi chẳng thể nào ngủ được. Tôi nhớ cậu ấy. Nhớ sự thanh tĩnh nơi cậu, nhớ những
kỉ niệm ấu thơ chúng tôi chia sẻ cùng nhau, nhớ cách tôi và cậu lớn lên bên
nhau. Thậm chí có lần tôi đã ngây thơ nghĩ rằng chúng tôi sẽ mãi mãi ở bên
nhau, không bao giờ xa cách. Tôi nhớ lần tôi nói với cậu rằng tôi sẽ đi du học,
nói với cậu rằng sớm thôi, tôi sẽ về. Tôi còn muốn nói, cậu chờ tớ nhé. Tôi còn
muốn nói, bao nhiêu năm qua tớ vẫn luôn thích cậu, thích rất nhiều. Nhưng tôi
không cách nào nói được. Còn cậu ấy lại nói được. Cậu không nói rằng cậu thích
tôi, nhưng cậu lại nói “Tớ chờ cậu!”. Cậu ấy nói. Cậu sẽ chờ tôi.
Nghĩ
tới đây, tôi ngồi bật dậy, cầm tờ giấy đã bị vần vò hơi nhàu nhĩ. Tôi viết vào
đó tình cảm của mình. Đêm ấy tôi ngủ rất ngon, tôi mơ thấy cậu ấy đang nghiêng
cầu cười với tôi, nụ cười năm nào dưới mái hiên nhà cậu.
Ngày
hôm sau, trước khi lên máy bay. Tôi đưa cho cậu tờ giấy ấy bằng tất cả can đảm.
Quả thật lúc cậu ấy đưa tay ra, tôi đã rất muốn rụt tay lại. Nhưng tôi nhắm mắt
đưa ra sự phán quyết cuối cùng cho tình cảm của mình. Rồi tôi đưa tay kéo cậu ấy
vào lòng, ôm thật chặt. Hương mộc lan dưới mái hiên nhà cậu phảng phất trong mái
tóc. Cậu cũng vòng tay ôm lấy tôi. Trái tim tôi rung động, tôi thì thầm “Chờ tớ
nhé!”
Rồi
chúng tôi chia xa. Mỗi người quay về mỗi ngả. Cậu rẽ trái, tôi rẽ phải. Cậu
thoáng dừng lại rồi bước tiếp.
Cứ
thế. Cho nên cậu không nhìn thấy tôi quay đầu lại nhìn cậu sau ba bước đi. Tôi
đứng đó nhìn cậu bước đi xa, trong lòng trái tim không thôi tan vỡ.
*
Ngân
– “Tớ cũng thích một chàng trai! Thích rất nhiều!”
Tôi
thích sự yên tĩnh, thế giới của tôi chỉ gói gọn trong mái hiên nhà dưới gốc cây
mộc lan, căn phòng bé nhỏ toàn là gấu bông cùng một con mèo già, những cuốn
sách cũ chất đầy trên giá, bàn thứ tư bên phải của thư viện trường và bàn thứ
hai bên trái cạnh cửa sổ của lớp học. Và thế giới yên tĩnh ấy tôi chia sẻ cùng
với Minh, mỗi ngày.
Minh
là cậu bạn học cùng lớp với tôi. Nhà chúng tôi cạnh nhau, lớn lên bên nhau. Rồi
thân nhau như những người hàng xóm lâu năm đều thế. Cậu trông khá đẹp trai, học
giỏi đều các môn và chơi bóng rổ cực đỉnh. Có nhiều cô gái thích cậu ấy. Có
người viết thư làm quen, có người chỉ len lén nhìn cậu, có người can đảm hơn
bày tỏ tình cảm với cậu, làm những món quà handmade, làm sô cô la gửi tặng.
Nhưng cậu chẳng chú ý đến ai. Cậu luôn hờ hững.
Tôi
cũng thích Minh. Thích cậu ấy từ lâu lắm rồi.
Và
rằng bởi vì tôi thích Minh. Đôi khi tôi hay tự hỏi cậu ấy có bao giờ thích tôi
không? Trong một khoảnh khắc nào đó? Và nếu không thì tại sao cậu ấy lại dành
cho tôi nhiều thời gian đến vậy. Nhưng tôi cũng tự trả lời rằng cậu ở bên tôi
vì chúng tôi lớn lên bên nhau. Điều ấy có phải không?
Cho
dù như vậy, cho dù tôi có là bạn thanh mai trúc mã của cậu ấy đi nữa, tôi cũng
chỉ là một nữ sinh quá đỗi bình thường, không quá nhạt nhòa nhưng cũng chẳng nổi
bật. Tôi chẳng biết làm đồ handmade, sô cô la thì lại càng không. Và tôi không
đủ can đảm nói thích Minh. Nhưng tôi luôn tin rằng những thứ xuất phát từ trái
tim sẽ đến được với trái tim. Vi thế tôi chờ, chờ đến khi lời yêu thương được cất
lên.
Minh
không hẳn là thích sự yên tĩnh. Cậu khá là ồn ào, lúc nào cũng nghịch ngợm. Ở
bên mọi người cậu luôn là người pha trò chọc phá. Còn ở bên cạnh tôi, cậu lại đặc
biệt yên tĩnh. Tôi thích điều ấy ở cậu. Chúng tôi ở cạnh bên nhau mỗi ngày.
Mỗi
ngày tôi đều kiên nhẫn chờ đợi cậu. Tôi ngồi trong lớp. Bàn thứ hai bên
trái gần cửa sổ. Tôi đọc sách, ngắm nghía, đôi lúc lại nhâm nhẩm khe khẽ hát
cho tới khi bóng dáng cao gầy của cậu ngồi xuống bên cạnh tôi, hỏi nhỏ “Hát bài
gì đấy?”.
Mỗi
ngày tôi và cậu cùng nhau tới trường, cùng nhau về nhà. Mỗi ngày đều ở lại trường
cùng cậu xem cậu chơi bóng, cho tới khi những cô bạn thầm thích cậu ấy chạy tới
làm náo động cả một góc sân. Thường thì tôi là người khó chịu và bỏ về. Và cậu
cũng luôn luôn bỏ về cùng tôi. Cậu ấy thường nói tôi trẻ con, ngốc xít và bướng
bỉnh.
Mỗi
ngày tôi và cậu luôn ở bên nhau.
Mỗi
ngày tôi đều thích cậu hơn một chút.
Cho
tới một ngày, dưới mái hiên nhà tôi, dưới tán cây mộc lan ra hoa tỏa hương thơm
dìu dịu. Cậu hơi cúi đầu, thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc, nhưng thực chất lại
giống như tùy tiện nói ra:
-
Tớ thích một cô gái! Thích rất nhiều!
Trái
tim tôi đập thình thịch. “Ai? Cô gái nào? Tại sao?” Trong vài giây ngắn ngủi, một
đống câu hỏi nảy ra trong đầu tôi. “Có thể là ai? Là An xinh xắn lớp bên cạnh?
Là Phương cá tính, hot girl của trường? Hay là Diệp cô bạn lớp A đang theo đuổi
cậu ấy cuồng nhiệt? Hay là… tôi?” Tôi để mặc cho hàng đống suy nghĩ mường tượng
nhảy nhót trong đầu tôi. Nhưng mãi mà không có câu trả lời nào đáp lại. Dù là
ai thì người ấy cũng sẽ không phải là tôi, có phải không?
Người
tôi thích là cậu, nhưng cậu thích một cô gái khác. Cô gái ấy không phải tôi.
Nghĩ đến đó tôi chẳng biết phải thế nào. Kìm nén nỗi buồn tràn ngập trong lòng,
tôi cố gắng cười với cậu ấy. Tôi cười thật tươi cố gắng che dấu đi tâm trạng thật
sự trong lòng. Tôi đã định nói rằng “Cậu thích ai thế?”, nhưng cuối cùng điều
tôi nói ra lại là:
- Tớ cũng thích một chàng trai! Thích rất nhiều!
Tớ
thích cậu, Minh à. Thích cậu rất lâu rồi.
Tôi
mở to đôi mắt nhìn cậu, sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái thôi, nước mắt sẽ chảy
ra mất. Trái tim tôi không ngừng thổn thức. Tôi nhìn cậu ấy, và cậu ấy cũng
nhìn tôi. Giây sau đó, cậu quay đi cười gượng gạo. Dù rằng tôi vẫn buồn rầu vô
hạn, tôi vẫn nghe cậu mắng tôi “Đồ ngốc!”. Tôi tức, tức cực lực. Tôi quay người
chạy vào nhà. Để lại cậu dưới mái hiên nhà.
Đêm
ấy tôi nằm trên giường, thao thức với nỗi buồn. Tôi không biết phải đối mặt thế
nào với cậu ấy. Tình cảm của tôi có lẽ sẽ phải chôn dấu thật sâu. Tôi chỉ có thể
coi chàng trai tôi thích như một người bạn, không hơn. Cậu ấy đã thích người
khác. Tôi khóc, không một tiếng nức nở.
Hôm
sau là Chủ Nhật. Thật may mắn. Tôi không muốn cậu nhìn thấy tôi với bộ dạng thảm
hại thế này. Mắt tôi sưng mọng, khuôn mặt chán nản, thẫn thờ. Lúc chiều, tôi
nhìn thấy cậu dưới hiên nhà tôi. Tôi không muốn trốn tránh, nhưng nếu gặp cậu ấy
tôi cũng không biết mình phải như thế nào. Dùng dằng mãi, tôi cũng ngồi xuống cạnh
cậu. Tôi chọn im lặng. Và cậu ấy cũng lặng im. Chẳng ai nói lời nào với ai.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau mãi cho tới khi nắng chiều tắt hẳn và… lặng thinh.
Tôi
và cậu cùng nhau chơi trò chơi ai im lặng lâu hơn. Giữa tôi và cậu ấy chỉ
cần một người mở lời trước thì người ấy là người thua cuộc. Vậy mà một tuần
đã qua rồi. Có phải tôi sắp thắng rồi không?
Đến
ngày thứ mười một thì tôi sắp không chịu được nữa. Tôi muốn chạy ra hỏi cậu “Tại
sao?”. Nhưng tôi lại không có cam đảm. Những ngày qua, mỗi lần ánh mắt chúng
tôi giao nhau tôi đều hoang mang mà nhìn đi nơi khác. Sau đấy đến khi cậu đã
khuất bóng thì lại len lén tìm cơ hội để quay đầu lại nhìn. Rồi lại len lén thở
dài quay đi.
Đến
chiều tối, tôi ngồi dưới hiên nhà, buồn chán ngồi ngắt những cánh hoa mộc lan.
Cậu đột nhiên ngồi xuống cạnh tôi. Tôi mặc kệ.
-
Sao không đợi tớ!
Những
ngày qua dù im lặng cạnh nhau, nhưng tôi và cậu vẫn ở bên nhau. Vẫn cùng đi học,
cùng về nhà. Chỉ là người đi bên cạnh mình cứ như không là ai. Nhưng hôm nay
tôi không đợi cậu tập bóng nữa, tôi bỏ về trước.
Tôi
muốn suy nghĩ, tôi muốn giận cậu vì thế khi cậu hỏi tôi lại im lặng.
-
Này...
Im
lặng.
-
Này, Ngân…
Lại
im lặng.
-
Tớ mặc kệ cậu...
Tôi
nức nở. Tôi giận cậu, chưa bao giờ tôi ghét sự im lặng của cậu như những ngày
qua. Tôi giận sự trẻ con và bướng bỉnh trong tôi. Và trên hết là sợ. Sợ rằng cậu
sẽ ghét bỏ tôi, chẳng cần tôi nữa. Tôi sợ một ngày cậu sẽ nói rằng cậu đã tỏ
tình với cô gái cậu thích rồi. Cậu sẽ chẳng còn ở bên tôi nữa. Sự ích kỉ làm
tôi tủi thân, và tôi khóc.
Cậu
hơi hốt hoảng, lấy tay gạt đi nước mắt của tôi. Tôi vẫn khóc. Còn cậu dỗ dành
tôi bằng những lời không rõ nghĩa và sự vỗ về an ủi dịu dàng. Rồi tôi ngừng
khóc, đôi mắt ướt nước oán hờn nhìn cậu. Cậu ấy lại nói tôi ngốc, trẻ con và bướng
bỉnh.
Và
thế là bằng bao nhiêu nước mắt, tôi đổi lại được sự ồn ào của cậu ấy. Chúng tôi
vẫn như xưa. Nhưng, thi thoảng giữa tôi và cậu vẫn luôn có một khoảng lặng im
nào đó mà tôi không thể giải thích được tại sao.
Chúng
tôi, cứ thế ở cạnh bên nhau, cùng trải qua tháng năm cho tới một ngày.
*
Một
ngày, khi đến trường. Cả trường ầm ĩ, đám con gái đứng đầy trước của lớp tôi vì
tin Minh nhận học bổng và sắp đi du học. Còn tôi, tôi ngồi tựa cằm, đưa mắt
nhìn ra sân bóng. Hôm qua, tôi còn biết được một chuyện còn nặng nề hơn chuyện
cậu ấy sắp đi.
Ngày
hôm qua, tôi ngồi đợi cậu chơi bóng. Tôi nhìn cậu chạy đi chạy lại trên sân,
bóng dáng cao gầy của cậu xuyên qua ánh nắng chiều cứ kéo dài, kéo dài ra mãi.
Chẳng biết đã bao lâu, cậu lại gần tôi. Đột nhiên cậu cúi xuống, mặt cậu ngày
càng phóng đại. Ngũ quan cũng càng rõ ràng, khi còn cách mặt tôi một khoảng
cách khá ngắn thì cậu dừng lại. Tim tôi đập thình thịch. Mọi thứ xung quanh tôi
đột nhiên trở nên yên lặng. Đột nhiên cậu nhẹ nói:
-
Tớ nhận học bổng rồi. Chắc tớ sẽ đi...
Tôi
gật đầu, không dám nhìn cậu, tầng mây hồng trên má đã bất giác nóng lên. Cậu vẫn
giữ khoảng cách như thế, rồi nhìn tôi cười. Rồi chạy đi. Tôi nghĩ cậu ấy xuất sắc
như thế, đi du học lại bảo đảm cho tương lai và trên hết đây là mong muốn của cậu
ấy. Dù phải xa cậu, nhưng tôi không muốn ngăn cản. Lúc cậu ấy nói sẽ cố gắng học
hành sau này sẽ đi du học. Tôi đã chuẩn bị tâm lý nhìn cậu dời đi. Nhưng chẳng
hiểu sao tới giờ, tôi vẫn không nỡ.
Tôi
nhìn cậu chạy qua chạy lại với quả bóng màu cam trong tay. Đột nhiên câu hỏi bấy
lâu trong lòng trào ra:
-
Còn cô gái cậu thích thì sao? Cậu mau tỏ tình đi?
Lúc
hỏi cậu câu này, trái tim tôi không nén nổi hồi hộp. Trước đây không dám hỏi cậu
vì chúng tôi giận nhau. Sau này cậu vẫn luôn bên tôi, khiến cho tôi có cảm giác
đó chỉ là một câu nói đùa bâng quơ kì quặc. Nhưng xúc cảm ngày hôm ấy của cậu
khiến cho tôi cảm thấy nó rất thật. Thật đến kì lạ.
Cậu
không trả lời tôi. Chỉ im lặng đập bóng đều đều xuống nền sân. Tiếng bịch bịch
của nó, giống như tiếng trái tim tôi, vội vã không ngừng. Cho tới khi tôi nghĩ
rằng cậu ấy sẽ không trả lời câu hỏi của tôi, thì tôi lại thấy cậu đi về phía
vòng ném bóng 3 điểm. Cậu hơi do dự, nhưng cậu vẫn ném và… trượt. Sau đó cậu
quay đầu cười với tôi. Có điều gì đó trong mắt cậu phảng phất hiện ra điều gì
như là tiếc nuối.
-
Tớ bị từ chối rồi.
-
Vậy cậu còn thích cô gái ấy nữa không?
Minh
không nói chỉ nở nụ cười nhàn nhạt. Tôi cắm earphone vì tôi đột nhiên chẳng muốn
nghe thấy điều gì cả. Nhưng tôi lại nghe thấy giọng nói của mình nói với cậu ấy:
-
Tớ chờ cậu...
Cậu
cười thật tươi, chỉ có màu mắt vẫn mênh mang nỗi buồn.
*
Ngày
cậu bay, vì cậu nói không muốn nhìn thấy mẹ cậu khóc nên cậu nói cậu muốn tôi
đi tiễn cậu là được. Trên đường đi, trong lòng tôi ngập tràn những lời muốn
nói, nhưng tôi chẳng thốt ra được lời nào. Có thể cậu ấy đã sẵn sàng rời xa tôi
nhưng tôi thì chưa sẵn sàng để có thể rời xa cậu. Đến nơi, tôi nhìn cậu chạy
lăng xăng làm thủ tục rồi tôi và cậu cứ thế đứng bên nhau chẳng ai nói một lời,
giống như lần giận hờn trước đây.
Tới
tận khi máy bay thông báo sắp cất cánh. Cậu đưa cho tôi một bức thư. Nói rằng
khi cậu đi rồi hãy mở nó ra, cậu nói đấy là món quà cuối cùng cậu để dành cho
tôi. Lúc ấy bàn tay cầm bức thư của cậu hơi run nhẹ. Tôi nhận lấy rồi cười ngốc
nghếch với cậu.
Đột
nhiên cậu kéo tôi vào lòng, ôm chặt lấy tôi, siết chặt như sợ tách rời. Tôi đột
nhiên muốn khóc, nhưng lại không muốn khóc trước mặt cậu. Tôi muốn cậu ở lại,
nhưng tôi lại thấy mình vòng tay ôm lại cậu ấy. Rồi tôi nghe thấy cậu thì thầm:
“Chờ tớ nhé!”
Lúc
cậu ấy quay đi, tôi cũng quay theo hướng ngược lại, tôi đã không kìm nén được
mà khóc. Nước mắt cứ dâng lên tràn đầy như sự chua xót trong lòng tôi. Tôi khóc
không phải chỉ vì cậu ấy, mà còn vì chính tôi, hình như tôi không thể coi cậu ấy
như một người bạn như tôi vẫn tưởng. Tôi đã không đủ ham muốn để sở hữu, không
đủ ghen tuông để giành giật, không đủ khao khát để cậu ấy thuộc về tôi, và trên
hết… không đủ niềm tin.
Nắm
chặt trong tay bức thư cậu đưa. Tôi mở nó ra. Đôi mắt tôi vẫn còn ướt. Giây sau
đó, tôi bật khóc, khóc nấc lên.
Sự
chọn lựa của trái tim
Một
khi đã thích một người quá lâu và quá nhiều thì che dấu điều đó quả là một điều
khó khăn và khổ sở.
Có
những yêu thương chẳng đủ can đảm để nói ra, vì nếu nói ra có thể sẽ làm tan vỡ
đi một điều gì đó. Ví như tình cảm, ví như sự trú ẩn an toàn trong trái tim của
ai đó. Cái mà tôi cố gắng phá vỡ, không phải chỉ là năm tháng cùng kỉ niệm bên
nhau, mà còn là tình cảm trong veo trong trái tim chúng tôi, có thể mãi mãi chẳng
có lại được. Tôi không muốn mạo hiểm tình bạn của mình cho một điều gì ngay cả
bản thân tôi cũng không chắc chắn.
Tôi
không thể chọn lựa việc thích hay không thích cậu ấy, cũng chẳng thế chọn lựa
việc cậu ấy thích ai. Nhưng tôi có thể lựa chọn tiếp tục hay từ bỏ.
Tôi
đã từng muốn từ bỏ, muốn ở trong một cái kén an toàn, trong một khoảng cách
tình cảm an toàn với Ngân.
Để
có thể mãi ở bên cậu ấy. Nhưng tôi cũng muốn sống thật với tình cảm của mình.
Tôi
cứ suy nghĩ mãi, cho tới sáng nay, khi chuẩn bị mở cửa. Tôi biết cậu ấy đứng đằng
sau cánh của ấy, đợi tôi. Bức thư tôi viết đêm qua để trong túi áo trước ngực
dường như nóng ran lên. Tôi chợt có ý
nghĩ muốn dựa vào phán xét của trời. Tôi lục tìm trong túi một đồng xu, tôi mặc
định mặt trước là sẽ nói, mặt sau ngược lại. Nắm chặt đồng xu trong tay, tôi nhắm
mắt tung nó lên cao.
Nhưng
vào khoảnh khắc tung đồng xu ấy lên đột nhiên tôi lại hối hận. Mặt trước hay mặt
sau thì có liên quan gì chứ. Nói hay không nói thì tôi vẫn thích cậu ấy cơ mà.
Tình cảm của tôi đối với Ngân, ngay từ đầu đã không phải một sự lựa chọn của
riêng ai.
Thế
là tôi để đồng xu ấy rơi xuống, cứ thế xoay tròn xoay tròn dưới chân tôi. Tôi
nhắm mắt vươn tay mở cửa, lúc mở mắt ra là nhìn thấy cậu ấy đứng dưới hiên nhà
tôi, ánh nắng ban mai xuyên qua mái tóc dài mỏng manh bay nhẹ trong gió, chạm
nhẹ vào tôi, khiến trái tim tôi rung rinh, rung rinh.
Bây
giờ, ngồi trên máy bay để bay sang một đất nước xa lạ. Cách xa cậu cả một đại
dương, tôi vẫn đang chờ đợi, chờ đợi một câu trả lời của cậu. Sự phán xét của cậu
cho tình cảm bao năm qua của tôi. Trái tim tôi dường như thổn thức, hồi hộp tới
từng giây.
Xuống
máy bay làm xong thủ tục, tôi mở máy. Nhận được một email tôi run run mở ra.
Mail
từ Ngân : “Tớ cũng thích cậu, Minh ạ! Hình như từ rất lâu!”
(Sưu
tầm)
0 comments:
Post a Comment