Tặng
em con gấu bông kia đi anh...
…………………
-
Mua cho em con gấu kia đi anh. Con kia kìa...
Vừa
nói con bé vừa dướn người lên chỉ vào con gấu to nhất được đặt trong cùng. Con
gấu rất to, phải gần bằng một người. Trông cũng khá đep.
-
Anh làm gì có tiền. To lắm, chắc là đắt. Sinh viên nghèo anh kiếm đâu ra.
Chàng
trai nói với cô bé vẻ chán chán và xấu hổ nữa.
-
Mua cho em đi anh, anh chẳng bao giờ tặng em cái gì to tát vậy. Em thích con gấu
ấy...
-
Nhưng anh nói thật mà. Anh xin lỗi. Sau này có tiền rồi anh tặng em được không?
-
Nhưng em muốn bây giờ mà.
Ừ,
rồi anh mua.
…………………
-
Anh ơi, chiều nay đi chơi được không?
-
Anh bận rồi. Khi khác được không?
-
Ừ.
…………………
-
Anh ơi, hôm nay đi cắm trại, anh đi không?
-
Anh không đi đâu, anh có việc...
…………………
-
Sao cả tháng nay anh không đi chơi với em. Anh tránh em à?
Con
bé tức tối hỏi.
-
Không! Anh bận thật.
-
Anh bận gì? Bận gì mà lắm thế? Bận tới nổi không dành được 30 phút cho em à?
-
Anh xin lỗi...
-
Rồi anh trễ hẹn, thất hứa, anh hứa mấy lần nhưng anh chẳng tới là sao. Em cứ phải
chờ đợi anh là sao? Em không chịu được đâu... Anh đã không cho em được bất cứ
thứ gì lại còn tránh mặt em. Anh quá đáng lắm.
Và
con bé bỏ đi vội vàng. Bỏ lại chàng trai đứng như trời trồng giữa cái nắng gay
gắt của buổi trưa gần hè.
Tối
đó con bé nhắn tin: “Em muốn chia tay”.
“Sao
thế, anh xin lỗi em rồi mà, em giận anh à?”
“Em
cảm thấy hết tình cảm rồi, không yêu anh nữa. Với lại em cần nhiều hơn những gì
anh có thể cho em, quyết định vậy đi. Chia tay”.
“Ừ”.
Chia
tay, con bé bắt đầu quen rồi yêu một người khác qua sự giới thiệu của bạn nó,
thi thoảng nó có gặp lại người yêu cũ nhưng những gì nó làm là quay đi và bước
tiếp.
Có
lần nó nhìn người yêu cũ của mình đang nhễ nhại mồ hôi trong quán cà phê vào giờ
đông khách nhất. Nó tự nhủ: Đi làm kiếm tiền à. Chắc là nợ tiền nhà...
Hai
tháng - nó đã có người yêu mới được hai tháng, cũng đồng nghĩa với việc chia
tay người yêu cũ một khoảng thời gian gần như vậy.
Máy
điện thoại có tin nhắn.
“Em
ra ngoài được không?”
“Đang
mưa. Anh tìm gặp làm gì?”
“Em
ra cổng thôi. Anh có thứ muốn đưa cho em”.
Nó
với cái ô, rồi lật đật ra cổng...
-
Anh tặng em. Như anh đã hứa. Món quà cuối cùng.
Nó
lặng người. Là con gấu ấy. Con gấu nó đã đòi mua. Người yêu nó ướt sũng trong
mưa, nhưng con gấu thì được bọc kín lại trong giấy bóng.
-
Anh đã hứa tặng em, khi nào anh đủ tiền, giờ anh mới có đủ... Tặng muộn một tí.
Em sống hạnh phúc nhá.
Nó
cầm con gấu to. Nặng trịch không biết vì nước mưa hay vì cái gì nữa. Nó đứng lặng
đi nhìn người yêu cũ của nó đi khuất sau những giọt nước mưa buốt tê tái. Thì
ra người yêu nó không đi chơi với nó vì anh đi làm thêm. Và anh đi làm thêm là
vì nó, vì sự ích kỉ, ngu xuẩn của nó.
Người
yêu nó đã buông tay nó thế đấy, không níu giữ điều gì, chỉ duy nhất một lời hứa
với nó: “Anh sẽ mua tặng em khi anh có đủ tiền...”
Nó
khóc, giữa cơn mưa cuối cùng mà những giọt nước mưa kia nó biết rằng không bao
giờ nó tìm lại được nữa...
(Sưu
Tầm)
This comment has been removed by a blog administrator.
ReplyDelete