Đâu phải ai trong cuộc đời cũng chỉ
trải qua một mối tình rồi cùng nhau đi đến tận cuối đời, khi mà từ những năm
tháng tuổi trẻ cho đến khi tóc đã bạc trắng, da đã xô lệch nếp nhăn?
Tại sao phải chần chừ điều này, e sợ
điều kia? Tại sao phải lo lắng sẽ bị đối phương làm tổn thương mà không dám thử
cầm tay nhau lên và cùng bước? Nghe trái tim đập mà quyết định một lần xem, yêu
đương thật ra thú vị biết bao nhiêu.
Yêu cơ mà, có nghĩa là hạnh phúc có
được từ đây chính là những gì lãng mạn nhất chứ không phải là đối diện với nhau
bằng trăm mối lo đời thường, bằng ngày ngày cãi vã về những thứ lợi ích bỗng
dưng trở nên quá cỏn con.
Yêu cơ mà, nghĩa là nếu sai lầm chọn
nhầm đối tượng, có thể dũng cảm buông tay để làm lại, nghĩa là nếu chẳng may nhận
ra sự phản bội hoặc lừa dối, có thể gạt nước mắt mà bước tiếp, nếu một người vì
lý do gì đó mà đi mất, thì cũng có thể chữa lành bản thân để quay về điểm xuất
phát.
Yêu một người, chính vì khó khăn nên
hạnh phúc có được mới quý giá.
Yêu một người, chính vì quá nhiều mâu
thuẫn nên sự rung động ngọt ngào có được rất đáng trân trọng.
Cứ mạnh dạn mà yêu, ngẩng cao đầu mà
yêu, nếu thấy rung động trước một ai đó thì hãy gạt bỏ tất cả mà theo đuổi, mà
cho người ấy thấy tình cảm của mình. Đừng nghĩ nhiều đến thương tổn thiệt hơn.
Hãy chỉ cần yêu thôi, bởi vì cho đến lúc này chưa phải gánh vác quá nhiều trách
nhiệm như hôn nhân, chưa phải vì một mối tình tan vỡ mà phải gánh hậu quả còn lớn
hơn sự rủi ro.
Bởi vì đằng nào cũng phải cưới, nên cứ
yêu cho an ủi trái tim. Khi còn có thể thì cứ yêu, khi còn rung động thì cứ
yêu, khi còn tuổi trẻ thì đừng lãng phí dù chỉ một mối tình.
Nếu yêu nhau đủ, thì hãy lấy nhau.
Còn chưa tự tin, thì thôi cứ yêu đi đã!
Sưu tầm
This comment has been removed by a blog administrator.
ReplyDelete