Có phải chỉ khi bước qua nỗi cô đơn
Người ta mới hiểu nhiều hơn về những tổn thương, cố gồng mình nắm giữ
Dẫu biết chẳng đi về đâu mà dối lòng nghĩ thử
Thử thêm một lần tin … để chuốc lấy phũ phàng?
Có phải khi đã nhận về quá nhiều những dối gian
Người ta mới học được cách thản nhiên cười mạnh mẽ?
Chắc có lẽ…
Đau đớn đã thừa… nên lấy đó làm quen.
Có phải khi đã sống quá lâu với đêm đen,
Quen giấu nỗi buồn sau những icon mỉm cười mà thấy lòng vô cảm,
Người ta đã không còn đủ can đảm
Để trưng ra bộ mặt sầu đau và cảm xúc của chính mình?
Có phải khi đã qua đau thương, người ta bỗng sợ cả bóng mình?
Bỗng sợ đứng trước gương rồi nhìn thấy một con người xa lạ?
Trái tim chẳng thể hận – yêu… mà đóng băng, lạnh giá.
Hơi thở cũng nhuốm buồn… đậm nỗi nhớ… chênh chao.
Có phải đi hết được chiều dài của đêm...
..... Sẽ đến được bình minh tràn hạnh phúc, khát khao?
Người ta mới hiểu nhiều hơn về những tổn thương, cố gồng mình nắm giữ
Dẫu biết chẳng đi về đâu mà dối lòng nghĩ thử
Thử thêm một lần tin … để chuốc lấy phũ phàng?
Có phải khi đã nhận về quá nhiều những dối gian
Người ta mới học được cách thản nhiên cười mạnh mẽ?
Chắc có lẽ…
Đau đớn đã thừa… nên lấy đó làm quen.
Có phải khi đã sống quá lâu với đêm đen,
Quen giấu nỗi buồn sau những icon mỉm cười mà thấy lòng vô cảm,
Người ta đã không còn đủ can đảm
Để trưng ra bộ mặt sầu đau và cảm xúc của chính mình?
Có phải khi đã qua đau thương, người ta bỗng sợ cả bóng mình?
Bỗng sợ đứng trước gương rồi nhìn thấy một con người xa lạ?
Trái tim chẳng thể hận – yêu… mà đóng băng, lạnh giá.
Hơi thở cũng nhuốm buồn… đậm nỗi nhớ… chênh chao.
Có phải đi hết được chiều dài của đêm...
..... Sẽ đến được bình minh tràn hạnh phúc, khát khao?
-Sưu tầm-
0 comments:
Post a Comment