Anh
này, có phải người ta chỉ nắm tay khi đã đủ tin tưởng và chỉ ôm khi muốn dựa dẫm
vào nhau, đúng không?
Hà
Nội vắt mình sang thu chỉ sau một cơn mưa to như trút nước. Nghe cái lành lạnh
hiu hiu phả vào da lúc quanh quẩn phố phường mà sướng đến lịm tim. Dù cho thi
thoảng có giật mình vì chưa quen, cứ như thể đã từng chia xa cái mùa gió se này
từ lâu lắm. Dù cho mùa hạ vẫn dùng dằng nhỏ to rằng chưa muốn chia tay, chưa muốn
chìm vào giấc ngủ. Trời lạnh thì dễ buồn, mà lòng buồn thì chỉ muốn ôm lấy một
ai đó thôi.
Lại
thêm một mùa thèm nắm tay. Và một mùa thèm ôm nữa lại về…
Anh
này, có phải người ta chỉ nắm tay khi đã đủ tin tưởng và chỉ ôm khi muốn dựa dẫm
vào nhau, đúng không?
Có
nghĩa là từ đó về sau sẽ chỉ mong bàn tay kia dắt mình đi khắp những ngang dọc,
dài rộng của cuộc đời; đi qua cả những gập ghềnh, khốn khó, chênh vênh của lòng
người những ngày bỗng dưng thấy mình không đủ kiên tâm mà đi tiếp.
Có
nghĩa là từ đó về sau bờ vai kia sẽ là nơi những cái tựa đầu tìm về để được thấy
an yên, những cái gục đầu quay về để mong sẻ chia cho nhau bớt mỏi mệt. Nơi bàn
tay biết cảm thông sẽ dịu dàng lau nước mắt hay di di nơi khóe miệng để cất hộ
nụ cười đã lâu rồi mới được tươi.
Có
nghĩa là phải tin lắm người ta mới can đảm nắm tay.
Có
thương nhiều biết mấy người ta mới không nghi ngại ngả đầu để vòng tay người
còn lại siết chặt lấy lưng mình mà nức nở.
Có
yêu nhiều biết mấy người ta mới muốn được ở cùng người đó mãi mãi, dù chẳng biết
là sẽ buồn hay sẽ vui…
Anh
này, có phải chỉ cần yêu nhau thôi thì thế giới ngoài kia sẽ không còn là nỗi bận
tâm? Mà điều khiến người ta suốt ngày mải miết băn khoăn lại là chuyện trái tim
người kia to hay bé, cười hay khóc, bình thản hay tổn thương, phẳng phiu hay
sóng gió?
Như
lúc yêu rồi chuyện đi hết một vòng trái đất hay không bỗng nhiên chẳng là mơ ước
nữa. Vì chỉ đi hết mọi ngóc ngách trong trái tim người đó, hiểu cặn kẽ những điều
không ai nói, biết yên lặng để đọc bình yên trong mắt nhau và lên tiếng khi cần
một thanh âm dập tắt những điều khó nói – có thế thôi đã khó lắm rồi!
Nên
anh này, em chẳng cần gì to lớn lắm đâu! Cũng chẳng cần những mơ ước xa xôi, những
hẹn thề nông nổi. Em chỉ cần anh ở đây, ở ngay cạnh em, dù lúc phố xá xôn xao
hay lúc tiếng ồn ào của đám đông đã ngớt. Chỉ cần vậy đó…
Trời
lạnh rồi, anh muốn nắm tay rồi bước tiếp không?
0 comments:
Post a Comment