Cho dù có trải
qua bao nhiêu mối mình, tôi vẫn muốn chàng trai mình thương nhận được tình yêu
của tôi một cách vẹn tròn nhất.
Hồi còn 18,
tôi từng nghĩ sau này, tôi chỉ yêu duy nhất một người thôi, rồi cưới người ấy
làm chồng, đi cùng người ấy suốt quãng đường còn lại. Tôi còn tưởng tượng rằng
mỗi sáng tôi sẽ thức dậy thật sớm thay vì nằm ì èo trên giường với tiếng giục
giã lanh lảnh của mẹ, để nấu cho người ấy bữa cơm, pha cho người ấy ly sữa nóng
vào lúc bình minh. Hay giả dụ như tôi sau khi đi làm về, sẽ tất bật đi chợ, rồi
tỉ mẩn với những món ăn do chính tay mình làm, ngồi nhìn mâm cơm, chờ người ấy
về ăn cùng. Tôi sẽ hạnh phúc với những điều vô cùng giản dị.
Rồi tôi yêu,
tôi cứ nghĩ mối tình ấy không thể nào chia cắt, tôi không thể nào hết yêu hay
anh ấy không thể nào buông tay tôi ra được. Rồi cãi vã, rồi khóc lóc, rồi giận
hờn, rồi hàng trăm tin nhắn trách móc đủ kiểu, rồi chia tay. Tình yêu tan vỡ,
tôi lại nghĩ rằng tôi không thể yêu ai được nữa.
Nhưng rồi sau đó tôi vẫn có
vài mối tình, mỗi lần đổ vỡ là mỗi lần niềm tin về tình yêu ít đi, là mỗi lần
tôi thấy mình như nhỏ bé lại, sợ hãi trước những tình cảm người khác dành cho
mình.
Một ngày nhìn
lại, tôi thấy mình như một cô bé 3 tuổi bị mẹ đưa vào lớp mẫu giáo, mếu máo
khóc vì mọi thứ thật lạ lẫm giữa cuộc đời. Cô bé 3 tuổi học cách yêu thương người
khác bằng một bản năng yêu thương mà mình có. Cũng như cô gái 23 tuổi bây giờ học
cách yêu một người một cách trọn vẹn như chưa từng tổn thương vậy.
Cho dù có trải
qua bao nhiêu mối mình, tôi vẫn muốn chàng trai mình thương nhận được tình yêu
của tôi một cách vẹn tròn nhất.
Tôi thầm
nghĩ, tại sao người đến sau lại phải kiên nhẫn, bao dung hơn đối với một người
từng chứa nhiều vết xước? Lại còn phải thật nhẹ nhàng nếu như lỡ chạm vào một vết
đau sâu thì sẽ “liệu hồn” mà nghe kêu ca, than vãn, tủi thân, hờn giận. Đã thế
lại thỉnh thoảng còn bị lôi ra để so sánh với những người trước kia. Đó mới là
thương tổn thực sự.
Trong tình
yêu, vào thời khắc khi một người khẽ chạm vào suy nghĩ của tôi, xuất hiện trong
giấc mơ, sáng ra khiến tôi tủm tỉm cười vì đọc những tin nhắn của họ, cuối tuần
khiến tôi vẩn vơ thèm nắm một bàn tay, thì tôi luôn muốn anh ấy nhận được tình yêu dịu dàng nhất.
Ngay cả khi
tôi sợ sự chia ly, sợ anh ấy làm tôi đau như những người đi trước, sợ những vết
tấy lại sưng lên vào mỗi ngày rét mướt, thì tôi vẫn muốn được yêu người đàn ông
ấy đến trọn đời, muốn anh ấy chăm sóc, lo lắng và bảo vệ tôi như một đứa trẻ.
Hãy cứ yêu
như chưa từng khóc lóc, hãy cứ yêu như chưa từng vấp ngã, hãy cứ yêu như người ấy
sinh ra là để làm một nửa của mình. Bởi người ấy đáng được như thế, bởi người ấy
giúp ta biết tình yêu là một điều tuyệt vời nhất, bởi người ấy giúp ta biết yêu
thêm một người một cách hiền lành nhất, bởi người ấy đã đến với ta – trong hàng
triệu người ta gặp trên thế gian này, đó không phải là một điều kỳ diệu ư?
Sưu tầm
0 comments:
Post a Comment