Mười một nhớ lắm những rét buốt của mùa đông, nhớ lắm những khăn len, áo dạ, nhớ lắm những cái xuýt xoa ủ ấm. Tháng Mười Một không nắng. Không mưa. Không anh.
Ngoảnh đi ngoảnh lại chẳng mấy mà hết thu. Em vẫn chưa kịp tìm một người bạn đồng hành với mình lang thang giữa lòng Hà Nội, hít hà mùi hoa sữa mà nhiều người vẫn cho rằng nồng đến khó chịu. Em cũng chẳng kịp yêu thương thêm chút nữa mùa thu vàng hanh hao với thứ cô đơn len lỏi khắp những ngõ vắng, đường quen.
Vậy mà lại sắp qua. Sắp qua một mùa nhớ người xưa đến nhột nhạt khó chịu. Tháng Mười Một về, nhớ một mùa đông không anh!
Cái tiết trời đủ se se để mặc thêm một áo khoác mỏng, để ngong ngóng dự báo thời tiết xem bao giờ sẽ có gió mùa, và sẽ lạnh.
Tháng Mười Một về, em nhìn màn hình điện thoại, nhớ một tin nhắn từ những mùa đông năm nào xa xôi lắm, "Em mặc ấm, trời lạnh đấy"!
Trời bây giờ chưa mùa đông đâu anh. Nhưng cô đơn thì cứ kéo dài lê thê từ thu sang đông chậm rãi. Em vẫn thích được cho tay vào túi áo của anh, ngậm kẹo gừng và nghe những câu chuyện nhỏ nhặt, những mảnh vụn cuộc sống giữa hai người. Em vẫn thích được anh quàng khăn, cái kiểu quàng chẳng giống ai mà mỗi lần em chê xấu, anh nhăn nhó mắng yêu: "thế mới ấm". Em vẫn thích mỗi lần đi đâu về, anh lại hỏi có lạnh không, lại ân cần như chăm một con mèo dễ ốm.
Vậy ra là em nhớ anh, em nhớ những mùa đông lạnh mà không cô đơn, bình dị trôi qua.
Tháng Mười Một rồi, chẳng mấy mà hết năm. Chẳng mấy mà rét đậm. Chẳng mấy mà bâng khuâng.
Mùa đông năm ngoái chưa qua, tháng Mười Một vừa kết lại, anh đi. Mùa đông năm nay còn chưa tới, tháng Mười Một mới chợt về, anh đang ở đâu?
Anh có biết rằng, mùa này trời sắp lạnh? Anh có hiểu rằng em cần anh lắm, như tháng Mười Một cần gió đông?
Tháng Mười Một nhớ lắm những rét buốt của mùa đông, nhớ lắm những khăn len, áo dạ, nhớ lắm những cái xuýt xoa ủ ấm.
Tháng Mười Một không nắng. Không mưa. Không anh.
Mọi thứ rơi vào chùng chình nhớ thương không thể thoát ra được. Con người xa nhau thường đổ lỗi cho số phận, duyên nợ. Nhưng thực ra, duyên số và định mệnh chỉ là lý do ngụy biện cho lỗi lầm của con người. Cái lỗi không biết giữ yêu thương, không biết trân trọng tình cảm mà vô tình làm rơi mất những điều thân thuộc.
Em bỗng thấy tháng Mười Một khóc. Khóc trong nỗi nhớ vô vàn, trong cái thèm đến nao lòng tiết trời lạnh lẽo. Tháng Mười Một không lạnh thì đâu phải là Tháng Mười Một, anh nhỉ?
Em không anh, em cũng chẳng còn là em nữa. Có những nỗi đau không thể khóc được. Mọi thứ đều có lý do riêng của nó, nhưng lý do của người này có thể làm đau người khác. Cũng như lời cuối cùng anh nói với em lại là lời chia tay. Chia tay vì không hợp. Chia tay vì chữ duyên. Chia tay vì tình yêu chưa trọn.
Lại một tháng mới bắt đầu. Lại một nỗi nhớ nữa kéo dài. Em chờ mùa đông, em cũng chờ anh quay lại.
Chỉ là chờ cho vơi bớt nhớ, vì lòng em phút chốc yếu đuối giữa khoảnh khắc giao thời, giữa chênh vênh lạnh lẽo.
Em sẽ đi qua mùa đông không anh như thế nào đây?
---St---
0 comments:
Post a Comment