Mãi đến bây
giờ, em mới học được cách mặc một chiếc váy
Em đã có một
thời gian dài giấu mình trong những chiếc quần màu đen với hi vọng người ta
không nhận ra đôi chân voi xấu xí. Quanh năm suốt tháng em trung thành với quần
kaki và những chiếc jeans tối màu. Em đã từng phát điên lên mỗi lần thử quần bò
mùa hè. Anh có biết không, mồ hôi tuôn rơi và đó là cảm giác bất lực không thể
tả khi đã là số 29 rồi, vẫn chưa có size nào vừa vặn với em. Đã luôn thích mặc
váy biết bao. Nhưng em chưa bao giờ đủ dũng cảm để đôi chân tự ti của mình lộ
ra không còn gì che giấu.
Nhưng đó đã
là em của ngày hôm qua. Và cô gái ấy chắc sẽ không quay về (!)
Ngày hôm nay.
Em đã mặc váy
cho đến khi chân có vết sẹo đầu tiên.
Em đã mặc váy
ngay cả khi chân có vết sẹo thứ hai. Mà đều là những vết sẹo trứ danh cả. Có
người tiếc rẻ nói với em “chân nhiều sẹo thế vậy là không mặc váy được nữa rồi”.
Ồ tại sao lại
không chứ , nếu không phải bây giờ, vậy thì còn đợi đến bao giờ để được làm điều
mình yêu thích đây. Nếu không phải bây giờ, vậy phải đợi đến sau này khi có bầu
chân rạn da chằng chịt, đến sau này khi da chùng, chảy, nhão, đến sau này khi
em già đến mức chẳng còn biết mình đang mặc gì nữa hay sao. Em yêu cảm giác đôi
chân được giải phóng khỏi những chiếc quần jeans bí bách. Em yêu sự bồng xòe,
em yêu vẻ duyên dáng, em yêu cảm giác nữ tính, ngọt ngào, em yêu cái cách những
chiếc chân váy sinh ra là để dành cho phụ nữ.
Em có thể bỏ
qua rất nhiều lựa chọn, nhưng không bao giờ em bỏ chọn niềm vui.
Em tránh xa mọi
nguồn năng lượng u ám. Em không ngần ngại tick vào unfollow những người bạn suốt
ngày than thở trên Facebook. Những người thi xong có thói quen kêu rùm beng
mình không làm được bài nhưng rồi cuối cùng vẫn sẽ A. Những người động một chút
là “muốn chết đi”- “Trời ơi đau đầu muốn chết, ốm sắp chết rồi” hay “Đen đủi thế
này chết quách đi cho xong”. Những người mà status của họ chỉ nói về người yêu.
Những người mà up ảnh mỗi ngày và ảnh họ đăng chỉ là ảnh tự sướng.
Bản thân ai
chẳng có lúc buồn. Đã là người sống giữa mọi người sao tránh khỏi chuyện lẫn lộn
buồn vui. Nhưng chỉ là cuộc sống này ngắn lắm, tại sao không nói về niềm vui
nhiều hơn. Vũ trụ rộng lớn lắm, tại sao lại biến mình thành một vệ tinh bay
xung quanh người yêu. Cuộc đời này đẹp lắm, và bạn sẽ đẹp hơn nếu biết nhìn đến
cả cái đẹp khác… ngoài mình.
22 tuổi, chưa
bao giờ em yêu bản thân nhiều hơn thế
Này, sau khi
nghe em nói vậy, anh đừng nghĩ “Hỏng rồi, gặp phải một đứa ảo tưởng sức mạnh”
hay “động vật ích kỷ cần né xa”. 22 tuổi, chỉ là em biết trân trọng chính mình
mà thôi. Em trân trọng sự sống do cha mẹ ban cho, nên không bao giờ nói ra “cái
chết” dễ dàng, càng không có chuyện tự tử vì một phi vụ tình ái bất thành nào
đó. 22 tuổi, em thôi buồn phiền vì vầng trán rộng cao mà tự hào vì nó đem lại
cho em vẻ bướng bỉnh, thông minh. 22 tuổi, em hì hục in ảnh đứa bạn thân, dán
vào một quyển sổ thật đẹp rồi viết lại từng kỷ niệm mà hai đứa đã trải qua, để
rồi bọc làm quà tặng sinh nhật. 22 tuổi, em sẽ cầm chì đến lớp Vẽ ngày xưa bất
cứ khi nào có thời gian. 22 tuổi, em có một công việc bán thời gian không trả
lương, mà làm chỉ vì yêu thích nó.
Nếu em là một
cô gái không có gì ngoài tâm hồn vậy đó, anh có yêu em không?
_ Phạm Thảo Quỳnh Mai _
0 comments:
Post a Comment