Tình yêu phải đến từ hai phía. Bất kể giới tính gì, lứa tuổi nào, một khi nhận ra
mình yêu người kia trước, là ván cờ này, mình đã là người thua cuộc. Thua cuộc,
vì mình yêu họ nhiều. Thua cuộc, vì họ không yêu mình.
Tình
cảm ban đầu dù đậm sâu đến đâu, về sau, cũng chỉ có người con gái là tổn
thương.
Con
trai bọn anh có thể yêu nhiều người cùng một lúc, dành tình cảm cho nhiều người,
và chà đạp lên tình yêu của người con gái yêu anh thật lòng. Anh ban đầu có thể
yêu em nhiều hơn em yêu anh, xem em quan trọng hơn cả thói quen bình thường,
nhưng rồi về sau, chỉ còn mình em cô đơn mệt nhoài, cố chống chọi lại với sự nhạt
nhẽo mà anh để lại.
Anh
bước đi một cách dõng dạc. Ra khỏi chuyện tình mà chính hai đứa mình là người
viết nên. Trong mọi cuộc tình, người con gái luôn nhận phần thiệt thòi nhất. Điều
làm cho người ở lại cảm thấy đau khổ hơn hết, chính là khi người ra đi từng hứa
hẹn rất nhiều điều. Và cho đến khi mọi thứ đảo lộn, họ dứt áo ra đi như thể
chưa từng có chuyện gì xảy ra trong cuộc sống.
Tình
yêu phải đến từ hai phía. Bất kể giới tính gì, lứa tuổi nào, một khi nhận ra
mình yêu người kia trước, là ván cờ này, mình đã là người thua cuộc. Thua cuộc,
vì mình yêu họ nhiều. Thua cuộc, vì họ không yêu mình.
Đến
lúc này, em đành phải chọn cho mình một con đường, đó là ở lại đau khổ hay mỉm
cười bước đi.
Em
từng cho anh rất nhiều cơ hội. Em đã từng xin anh, bi lụy anh, hãy ở lại với
em, hãy vì em mà quay đầu, vì em vẫn chờ, và em sẽ chờ. Và anh đã quay lại.
Nhưng ngựa quen đường cũ, anh lại bỏ em ở đây, cùng với mớ cảm xúc hỗn độn
không tên. Và anh lại đi, đi tìm những cảm giác mới, tìm thứ tình cảm mới mẻ
hơn em.
Còn
em, đứa con gái mỏng manh yếu lòng, vì vấn vương một người không yêu mình, mà cứ
cố chấp cứng đầu gồng gánh nỗi đau. Hằng ngày nhìn vào gương, tự nhủ hôm nay
anh sẽ lại quay về, tự nhủ hôm nay anh sẽ lại vui vẻ ôm em trong vòng tay.
Còn
anh, anh ngông cuồng vứt bỏ tình yêu em dành cho như thứ đồ chơi cũ mèm đáng
ghét.
Em
từng trách bản thân rất nhiều, tại sao lại yêu anh, tại sao để cho anh biết em
yêu anh, để anh phũ phàng phủi tay. Nhưng bây giờ em đã hiểu, từ lúc anh thừa
nhận tình cảm cho em đã hết, anh đã không còn là chính anh, và em chỉ đang yêu
một con người đã thay đổi.
Em
yêu con người cũ của anh: ấm áp, hơi cọc cằn nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Em
yêu kỉ niệm cũ của mình: nhẹ nhàng, trong suốt.
Và
em sẽ cất người con trai ấy, cùng những kỉ niệm xưa cũ vào tận đáy lòng. Chôn
chặt và bước tiếp những bước đi cô đơn trên đường đời đầy thô bạo.
Và
em nghĩ, không có anh, cuộc đời rồi sẽ lại mỉm cười với em thôi.
---Sưu tầm---
0 comments:
Post a Comment