Em cứ vô tư nói cười
bên anh thế thôi nhưng đêm về em tháo lớp mặt nạ xuống, bao tổn thương, hờn tủi
cứ theo kẽ tay mà rơi xuống. Từng giọt, từng giọt. Trong suốt mà mặn đắng.
Người ta nói thứ tình cảm
đáng thương nhất là tình yêu đơn phương bởi lẽ người ấy không hề hay biết có
người đang thầm yêu mình, họ cứ vô tư đi
bên cạnh mình, coi nhau là bạn bè còn mình thì cứ câm lặng, tự làm tổn thương
trái tim bằng những nỗi nhớ không tên, bằng mớ cảm xúc hỗn độn mỗi khi chạm mặt
nhau. Để rồi tự buồn, tự khóc, tự lau rồi tự đau.
Vậy mà đáng buồn thay
em lại đang yêu đơn phương anh.
Em không biết mình đã
yêu anh tự bao giờ và vì sao lại yêu anh nhiều đến thế. Tình yêu đôi khi chẳng
thể phân định tại sao yêu, tại sao không. Nếu tất cả mọi thứ trên đời đều rõ
ràng như thế thì làm gì có những kẻ nín lặng mà yêu, làm gì có ai đau khổ vì
tình nữa.
Em không biết tại sao
mình yêu anh, chỉ biết rằng những lần bên anh trái tim em loạn nhịp. Mỗi lần em
buồn, chỉ cần thấy anh thì nỗi buồn đều tan biến. Mỗi cử chỉ quan tâm ân cần của
anh với em em đều lưu nhớ cả, dù em biết có thể anh chỉ coi em là bạn tốt thôi.
Đôi khi chỉ cần một cái chạm tay thật khẽ cũng khiến em tủm tỉm hạnh phúc cả
ngày rồi. Và mỗi khi thấy mặt anh cau lại, biết anh đang có tâm sự thì lòng em
cũng ngổn ngang trăm bề.
Em cũng từng nghĩ rằng
anh cũng có tình cảm với em, nhưng em lại tự phủ nhận sạch sẽ tất cả. Em sợ
mình quá mộng tưởng rồi sau này sẽ rước vào mình lắm đớn đau. Và em cũng trăm
ngàn lần tự nhủ hay mình đừng yêu anh nữa, nhưng thực sự là em làm không được.
Làm sao em ngăn nổi nỗi nhớ về anh mỗi ngày, làm sao em ngăn được trái tim cứ đập
loạn vì anh. Đôi khi em thấy mình như con thuyền mất phương hướng, chẳng biết
làm gì với tình cảm này. Tiếp tục hay buông bỏ thì đều đau đớn cả thôi.
Em và anh vẫn luôn bên
nhau như những người bạn tốt. Anh cứ vô tư còn em thì nhiều lắm những nghĩ
suy.Lí trí và con tim em là hai thế cực hoàn toàn trái ngược. Trái tim nói thổ
lộ đi, đừng có hành hạ tôi thêm nữa, tôi sắp chịu không nổi mà nổ tung rồi. Lí
trí lại nức nở tôi có hơn gì anh đâu, tôi cũng khổ sở lắm nhưng không được, nhất
định không được để người ta biết, tôi chấp nhận yêu anh ấy trong câm lặng chứ
không muốn mất anh ấy.
Thấy không anh, em đã đấu
tranh giữa trái tim và lí trí biết bao lần. Muốn nói cho anh biết tình cảm của
em nhưng em sợ, thực sự rất sợ khi em nói ra mình không thể làm bạn nữa. Em chấp
nhận rất cả, chỉ mong rằng anh bên em, với em như thế là quá đủ rồi.
Ừ thì là tình đơn
phương nên yêu lắm, thương lắm mà đau lắm anh biết không?
---Sưu tầm---
0 comments:
Post a Comment